Đại sảnh Trân Vị các chật kín người, lại yên tĩnh một cách kỳ dị, tất cả mọi người đều nín thở nhìn bóng dáng mờ ảo sau bức rèm, mong đợi được trải nghiệm thịnh yến thính giác một lần nữa.
Lam U Niệm nhìn xuyên qua bức rèm, sau đó nhìn thấy một vài nam tử ngồi ở bàn gần rèm che nhất, ánh mắt ngập tràn tính toán, khiến nàng vừa nhìn đã biết là người tới gây chuyện.
Hai tay đang chuẩn bị gảy đàn, quả nhiên nàng nghe được âm thanh truyền đến từ bàn kia “Ai cũng nói Diệu Âm cô nương là đích nữ Lam phủ, không biết Diệu Âm cô nương có thể giải thích vài câu không?”
Mặc dù mọi người rất chán ghét việc người này cắt đứt hứng thú, nhưng mà vấn đề này vẫn luôn là việc khiến mọi người hết sức tò mò, tâm tư bát quái ở đâu cũng có.
“Chính là ta!” Lam U Niệm cũng không phủ nhận, vả lại chuyện này cũng không có cái gì phải phủ nhận.
“Thế nhân đều truyền tai nhau nói dung nhan đích nữ Lam phủ như ma quỷ, không biết có phải là thật?” Nam tử không có cảm giác mình đang làm khó một nữ tử là không đúng, nhìn bóng dáng bên trong bức rèm lộ ra ý cười nhạo báng.
“Phải thì như thế nào? Không phải thì như thế nào?” Rõ ràng Lam U Niệm có thể cảm giác Phong Dực Hiên lại bắt đầu có sát ý, nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, cho dù xuyên thấu qua bức rèm không nhìn thấy ánh mắt của nàng, nhưng hắn vẫn hiểu ý, nàng không muốn hắn nhúng tay.
“Nếu như không phải thì tại sao không để cho người khác nhìn thử dung nhan của Diệu Âm cô nương cũng chính là Lam cô nương đây? Nếu đúng là sự thật vậy chẳng phải Vô Tình các này thật thú vị, tìm một nữ tử xấu xí tới muốn khiến mọi người ăn không tiêu sao?” Nam tử đó vừa nói xong bên cạnh đã có vài người tỏ ý đồng tình.
Rất nhiều khách ở đại sảnh đều bắt đầu cảm thấy bất mãn đám nam tử trước mắt, nhưng mà mọi người đều là khách, quản sự chưa xuất hiện, dù bọn họ bất bình thay nàng nhưng chưa chắc có năng lực kia.
“Ngươi có tư cách gì đến đây nói sao? Ngươi là khách của Trân Vị các? Hay là lão bản tửu lâu Tài Phú phía đối diện?” Giọng điệu của Lam U Niệm ngầm lộ ra chút vui vẻ.
“Chẳng lẽ tửu lâu Tài Phú đã làm ăn không tốt đến mức này, ngay cả ông chủ cũng phải đến Trân Vị các dùng bữa? Dùng bữa thì được, nhưng nếu như đến gây sự, thật ngại quá Trân Vị các rất không hoan nghênh.” Lam U Niệm dứt lời liền gảy đàn.
“Ngươi… từ khi nào Vô Tình các đã để một nữ tử đến nói chuyện thế?” Nam tử bị nói trúng chỗ khó xử, trong lòng hết sức bất mãn. Hắn là nhi tử của Chương Phú Quý, phụ thân phái hắn tới kinh thành kinh doanh tửu lâu chính là vì muốn đàn áp Vô Tình các, lấy lại địa vị thủ phủ kinh thành.
“Vậy thì từ lúc nào lão bản tửu lâu Tài Phú bắt đầu làm khó một nữ tử?” Tiếng đàn của Lam U Niệm không ngừng, lên tiếng châm chọc, phía dưới rất nhiều người cũng bắt đầu xua đuổi đám nam tử đến gây sự này, dù sao thì hôm nay bọn họ tới là vì lắng nghe tiếng hát của Diệu Âm cô nương, không phải tới nghe mấy nam nhân này gây sự.
Vốn dĩ mọi người không có bài xích gì với tửu lâu Tài Phú, nhưng đám người này hết lần này đến lần khác làm khó Diệu Âm cô nương cho nên ấn tượng về tửu lâu Tài Phú đã giảm đáng kể, nhiều người ngồi ở đây đều là quý nhân, hiện tại xảy ra chuyện như vậy sau này tửu lâu Tài Phú lại càng khó đánh đồng với Trân Vị các, chỉ e là không bao lâu nữa sẽ biến mất.
“Nhanh mồm nhanh miệng!” Nam tử vẫn chưa chịu từ bỏ, thậm chí bắt đầu nói ẩu nói tả “Nếu như Diệu Âm cô nương chịu đến tửu lâu Tài Phú chúng ta, điều kiện tùy ý cô nương đưa ra?” Hắn vẫn nhớ rõ nguyên nhân hôm nay mình tới Trân Vị các, thứ nhất là phá hoại hình tượng Trân Vị các, thứ hai chính là đào đi chiêu bài sống ở đây.
“Ngươi có tư cách gì khẳng định ta sẽ đi tửu lâu Tài Phú?” Tiếng đàn vẫn thánh thót như cũ “Tiền tài ta không thiếu, danh tiếng ta không quan tâm, vậy ta hỏi ngươi, ngươi lấy cái gì tới khuyên ta?” Thanh âm Lam U Niệm rất êm tai, cho nên dù nàng vừa gảy đàn vừa nói chuyện, người phía dưới cũng rất hưởng thụ, rất nhiều người còn đang nghĩ trên thế gian này e là chỉ có một mình Diệu Âm cô nương mới có bản lãnh như vậy, đến giọng nói cũng êm tai vô cùng.
“Biểu ca ta là Tam vương gia, ngươi là đích nữ Lam phủ chắc chắn biết Tam vương gia, nếu như hôm nay ngươi không rời khỏi Trân Vị các, hậu quả ngươi là người rõ ràng nhất!” Nam tử vô cùng cao ngạo uy hiếp, nhưng mà hắn ta lại không biết vì lời nói này của mình đã khiến Phong Lâm Triệt vứt bỏ cả nhà bọn họ, hơn nữa còn mang đến rất nhiều phiền toái cho Phong Lâm Triệt.
Tiếng đàn của nàng lập tức thay đổi, nàng không nghĩ tới người đứng sau Chương gia lại là Phong Lâm Triệt, nàng đang tìm cơ hội chơi đùa Phong Lâm Triệt nhưng không có, hiện tại có rồi tại sao không chơi? Dù Phong Dực Hiên đã xả giận cho nàng, nhưng nàng là người mang thù, vẫn muốn tự mình hả giận, chỉ có làm vậy mới khiến nàng vui vẻ.
“Hóa ra chỗ dựa vững chắc của Chương công tử là Tam vương gia, nhưng mà dù có là vương gia thì cũng không thể bức bách một nữ tử. Ta thật không ngờ, hiện tại kinh thành lại loạn đến mức này!” Lam U Niệm cố ý dẫn câu chuyện đến trên người Phong Lâm Triệt.
Không ngoài dự đoán của nàng, phía dưới rất nhiều người bắt đầu suy nghĩ chuyện liên quan đến Tam vương gia, đường đường là vương gia đương triều lại bao che cho phú thương uy hiếp một nữ tử đáng thương ngay trong kinh thành, chuyện như vậy làm cho rất nhiều người thất vọng, càng làm cho danh tiếng của Phong Lâm Triệt trong đám văn nhân sĩ tử trở nên thối tha ghê gớm.
Đừng thấy nàng chỉ là nữ tử mà kinh thường, danh tiếng của Diệu Âm cô nương rất được người đời sùng bái, bất luận là người trong giang hồ hay quan lại quyền quý cũng rất ít người đi trêu chọc nàng, bởi vì Diệu Âm cô nương là thần tượng của rất nhiều người, một giấc mơ vĩ đại mà thế gian hướng tới.
“Chiêu này của Niệm Nhi muội muội đúng là độc, bại hoại danh tiếng của Phong Lâm Triệt, người có thanh danh bất hảo thì làm sao có thể thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước?” Vũ Lưu Ly tán thưởng, lúc chưa quen biết hắn đã sùng bái tiếng đàn của Diệu Âm cô nương, hiện tại hắn thật tâm thích tiểu muội muội này, bởi vì hắn cảm giác mình là một vị ca ca.
“Chỉ e là sau này lão Tam sẽ xem Niệm Nhi muội muội trở thành cái đinh trong mắt, các ngươi cũng biết đó lão Tam rất nham hiểm, Niệm Nhi muội muội làm vậy quá lớn mật!” Mặc dù Phong Hạ Kỳ rất muốn vỗ tay tán thưởng cách làm của nàng, nhưng hắn vẫn đủ tỉnh táo suy tính lợi và hại.
“Nếu lá gan không lớn thì không phải Niệm Niệm...” Phong Dực Hiên rất bình tĩnh, hắn ủng hộ tất cả chuyện nàng làm, dù là gì hắn cũng sẽ sủng ái bảo vệ nàng.
Khi Phong Lâm Triệt nhận được tin lập tức chạy tới Trân Vị các, Lam U Niệm còn chưa rời khỏi sân khấu, cho nên khi hắn ta vào, nàng liền nhìn thấy.
Phong Lâm Triệt trừng đám nam tử này một cái, chuẩn bị đi đến phòng riêng ở lầu hai, chỗ đó có ghế lô hắn bao trọn hàng năm, thật ra ở lầu hai có rất nhiều ghế lô đều được một số người có quyền cao chức trọng bao trọn, Phong Lâm Triệt cũng có.
“Ai yo, Tam vương gia ngài tới rồi!” Ánh mắt quản sự cực kì nhạy bén, hơn nữa còn lớn tiếng thét lên như sợ người khác nghe không thấy, sau đó quay sang khiển trách gã sai vặt bên cạnh “Còn đứng sững người ra đó làm gì? Tam vương gia đến còn không chịu hầu hạ cho tốt!”
Được quản sự lớn tiếng nhắc nhở mọi người đều phát hiện Phong Lâm Triệt, vì vừa rồi đám nam tử này gây sự nên tâm tình của các khách có chút không tốt, bây giờ nhìn thấy hắn dù rất nhiều người không dám trực tiếp biểu hiện ra nhưng bầu không khí đó vẫn khiến hắn cảm giác rất rõ ràng.
“Biểu ca!” Nam tử họ Chương nhìn thấy Phong Lâm Triệt thì hết sức hưng phấn cáo trạng: “Biểu ca, Diệu Âm cô nương này không hề nể mặt ngươi, có phải ngươi nên dạy dỗ lại nàng ta!”
Vừa dứt lời khiến cho tất cả khách khứa đang có mặt nổi giận, thậm chí có một số nhân sĩ giang hồ mở miệng mắng họ Chương nọ, còn không quên lôi kéo Phong Lâm Triệt vào.
Sắc mặt Phong Lâm Triệt vô cùng không tốt, nhưng nam tử họ Chương lại không hề phát giác, tố cáo tại đương trường, mở miệng ngậm miệng đều muốn Phong Lâm Triệt dạy dỗ Lam U Niệm, lại không biết hắn càng nói như vậy càng khiến người ta cảm thấy đức hạnh của Phong Lâm Triệt có khiếm khuyết.
Lam U Niệm ngưng đàn, vừa ủy khuất vừa điềm đạm nói: “Niệm Nhi chỉ là nữ tử, vì khi còn bé rất đáng thương cho nên mới đến Trân Vị các gảy đàn sinh nhai, hiện tại người của Tam vương gia đến gây sự, khiến ta trở thành người vong ân bội nghĩa, có mục đích gì?”
Ai ai cũng biết lúc nhỏ đích nữ Lam phủ bị ném ra ngoài lang thang nhiều năm, bây giờ biết người đó chính là Diệu Âm cô nương, càng cảm thấy nàng tuổi nhỏ nhưng mệnh khổ, dù là nam nhân hay nữ nhân ngồi đây đều có vài phần thương tiếc, cực kì không thích cách làm của Phong Lâm Triệt. Diệu Âm cô nương nhớ ơn xưa ở lại Trân Vị các, đó chính là tấm gương sáng không quên nguồn cội, đám người Tam vương gia lại đến gây sự há chẳng phải là loại nam nhân lòng dạ hẹp hòi, không khí độ ư.
“Lam cô nương hiểu lầm, sao bản vương có thể làm như vậy?” Phong Lâm Triệt cố ý phủi sạch bản thân, còn lên tiếng dạy dỗ nam tử họ Chương đang cáo trạng bên cạnh: “Biểu đệ, tại sao ngươi có thể không hiểu lễ nghi như thế? Xem ra gần đây càng ngày càng thích nói giỡn?”
“Hóa ra vị công tử này khư khư cố chấp muốn làm khó nữ tử như ta, vị công tử này nói thế nào cũng là lão bản một tửu lâu, làm thế phải chăng có phần hơi hẹp hòi?” Lam U Niệm cố ý chọc giận nam tử họ Chương.
“Biểu ca, rõ ràng là ngươi...” Họ Chương kia rõ ràng muốn ngụy biện nói Phong Lâm Triệt là chủ mưu, nhưng hắn sẽ cho hắn ta cơ hội sao?
Phong Lâm Triệt đánh nam tử họ Chương một bạt tai, cái tát này vốn chỉ muốn người này câm miệng lại, nhưng Lam U Niệm đang ngồi bên trong lại dùng nội kình thuận theo cái tát này đánh ngã Chương công tử, người bên ngoài nhìn sẽ nghĩ là do Phong Lâm Triệt ra tay quá tàn nhẫn khiến nam tử này đứng không vững.
Trên lầu, Phong Dực Hiên cũng lặng lẽ dùng nội kình đẩy nam tử họ Chương kia ngã đầu xuống cạnh bàn, máu tươi lập tức chảy ra, toàn bộ đại sảnh Trân Vị các loạn thành một đoàn, âm thanh hỗn tạp vang lên khắp nơi.
Quỷ Tam dẫn quản sự đến đại sảnh trấn an cảm xúc khách nhân, dùng quạt kiểm tra nam tử họ Chương té trên đất sau đó vô cùng tiếc nuối thở dài, khổ sở nhìn Phong Lâm Triệt “Hà cớ gì Tam vương gia phải làm thế? Dù người này có nói lỡ việc Tam vương gia có ý đồ làm loạn, ngươi cũng không thể giết người diệt khẩu!”
Phong Lâm Triệt cũng rất luống cuống, vừa rồi hắn chỉ muốn người nọ câm miệng mà thôi, không nghĩ tới lại đánh chết người trước mắt bao người, như vậy...
“Ta chỉ muốn lấy lại công đạo cho Lam cô nương, không ngờ hắn không cẩn thận tự mình ngã vào cạnh bàn.” Phong Lâm Triệt muốn minh oan cho bản thân, chỉ có điều Lam U Niệm sẽ cho hắn cơ hội ư, vốn dĩ ngày hôm nay người nàng muốn tính kế chính là hắn.
“Công đạo? Lời Tam hoàng huynh thật là kỳ quái, Niệm Nhi muội muội không bị làm sao nói gì lấy lại công đạo, hơn nữa người làm khó nàng không phải là Tam hoàng huynh sao, dù Tam hoàng huynh là hoàng tử nhưng xuống tay với thân thích của mình thật đúng là nhẫn tâm!” Đám người Phong Hạ Kỳ bước xuống đại sảnh, hắn vừa mở miệng đã khẳng định chuyện này.
“Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Tứ hoàng đệ cần gì phải dây dưa không buông?” Phong Lâm Triệt phản bác.
“Bản vương làm chuyện không tri lễ như vậy lúc nào? Thôi được rồi, Tam hoàng huynh nhanh chóng cho người mang thi thể đi an táng đi.” Phong Hạ Kỳ tỏ vẻ hết sức tiếc nuối “Thật là đáng tiếc, hắn ta vẫn luôn trung thành tận tụy vì Tam hoàng huynh!”
Mặc dù Phong Lâm Triệt rất muốn cãi lại lời định tội của Phong Hạ Kỳ, nhưng rõ ràng này lúc không phải thời cơ tốt, người ở đây đều thấy mình thất thủ giết người, cho dù mình là hoàng tử cũng chưa chắc có thể chiếm được lợi thế từ chỗ phụ hoàng.
Phong Lâm Triệt phái thủ hạ mang xác họ Chương đi, trước khi đi còn bảo đảm với mọi người rằng hắn sẽ lấy lại công đạo cho người chết, nhưng sự thật thế nào đó không phải vấn đề Lam U Niệm quan tâm, bởi vì việc nàng muốn đã đạt được.
Sau này nhất định Chương Phú Quý sẽ nảy sinh hiềm khích với Phong Lâm Triệt, con đường tài phú của Chương Phú Quý sẽ càng khó đi, Phong Lâm Triệt thiếu bạc khơi thông quan hệ e là cũng phải đau đầu thật lâu, đây mới chính là điều nàng mong muốn.