Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào

Chương 58: Chương 58: Có lệ




Hạ Hồng Anh nghẹn ngào:

- Chị dâu! Em đoạn tuyệt quan hệ với bà ấy rồi! Sau này sẽ không có người mẹ như bà ấy nữa!

Tiết Minh Nguyệt rất cảm động khi Hạ Hồng Anh làm điều này vì nhà bà, lên tiếng khuyên:

- Hồng Anh, đừng khóc, thực ra họ rời đi cũng tốt, không cần phải lo lắng ăn uống, lo lắng chuyện lo kia. Hiện tại lương thực các nhà đều không đủ ăn, mấy đứa nhỏ choai choai cũng không có đồ ăn, nhà em chắc cũng không đủ đi?

Hạ Hồng Anh thở dài:

- Đã sớm không đủ rồi, chị dâu, nghe chị nói như vậy, em cũng nghĩ thoáng hơn chút, bằng không thì em thật sự bị tức chết rồi, trước kia sao em ại không phát hiện ra bà ấy là người như vậy chứ.

Tiết Minh Nguyệt không nói gì, bà thừa biết mẹ chồng mình là người như thế nào, nhưng lúc này đang tức giận thì Hạ Hồng Anh mới nói vậy, lỡ một ngày nào đó hai người này làm hòa lại thì bà trở thành người ngoài, vì vậy bà cũng không muốn xen vào quá nhiều. Hơn nữa điều bà quan tâm nhất bây giờ là nhà họ Tần muốn làm gì? Liệu có làm ảnh hưởng tới chuyện của con gái...

Hạ Mộng không biết chuyện ở nhà, bây giờ hai người đang chờ đợi, cô không có tâm trạng để nghĩ đến những điều khác.Hạ Mộng âm thầm dò hỏi, biết gần đó có một chợ đen, bắt đầu lúc hai giờ sáng, trước khi mọi người đi làm thì ngừng.

Sau khi Hạ Mộng và Hạ Tiêu ăn tối xong, liền đi ngủ sớm. Ngủ được chút, Hạ Mộng liền thức dậy, dọn dẹp xong xuôi rồi nhẹ nhàng rời khỏi nhà khách đến chợ đen, Hạ Mộng cảm thán chợ đen ở thủ đô lớn hơn nhiều so với chỗ cô, họ bán đủ thứ.

Cô đi một vòng từ đầu đến cuối tìm hiểu giá cả thị trường, rồi đến một nơi yên tĩnh vào không gian.

Sau khi trang bị đầy đủ, mang khẩu trang, cô chỉ lộ ra đôi mắt. Hôm nay cô muốn bán đồ ăn và thịt. Đây là những thứ mà bây giờ mọi người đang cần nhất, mà không sợ sẽ không có ai mua. Trước tiên chuẩn bị một số thứ, chia sẵn một số loại ngũ cốc, lương thực bằng túi vải của. Ngoài ra còn có một cái cân, cân trực tiếp, tiết kiệm rất nhiều thời gian, tránh rắc rối.

Sự thật là cô đã đúng, người dân ở thủ đô và ở chỗ cô giống nhau, nhìn thấy lương thực và thịt liền xông tới.

Hạ Mộng cố tình thay đổi giọng, mới yên tâm buôn bán, trao đổi. Sau đó sử dụng thủ thuật che mắt, không ngừng từ lấy thêm đồ từ không gian ra sọt, bán được không ít. Sợ bị người xấu theo dõi, hơn nữa cô cũng muốn về sớm để anh hai không phát hiện ra, liền thu dọn đồ đạc rồi về sớm. Hạ Mộng tìm một nơi an toàn vào không gian.

Cũng không đếm bán ra được bao nhiêu tiền, dù sao tiền cũng là trực tiếp cho vào không gian, hiện tại mới biết được bán ra hơn sáu trăm đồng, còn có phiếu thịt, phiếu lương thực.

Hạ Mộng chải lại tóc, tết ​​hai bím tóc, thay quần áo rồi rời khỏi chỗ đó, vội vã trở về nhà khách. Cứ như vậy, trong ba ngày liên tục Hạ Mộng kiếm được tổng cộng hơn một ngàn tám trăm đồng. Sau đó, cô cảm thấy giống như mình đang bị theo dõi, vì vậy cô không đi nữa.

Buổi sáng vài ngày sau, Hạ Mộng và Hạ Tiêu lại đến trường. Sau khi đăng ký tại phòng bảo vệ, hai người lên văn phòng của chủ nhiệm Lăng.

Cửa đang mở, Lăng Hải đang viết gì đó, nhìn thấy hai người đi tới liền dừng viết.

- Hai người đã đến, mọi chuyện vẫn còn đang điều tra, hai người trở về kiên nhẫn chờ đi.

- Chủ nhiệm Lăng, đã mấy ngày rồi, điều tra đến giai đoạn nào rồi? Có việc gì chúng tôi cần hợp tác không?

Hạ Mộng chỉ muốn giải quyết sự việc càng sớm càng tốt, sau đó quay về sống cuộc sống bình thường.

Hạ Tiêu cũng nghĩ như vậy, nhanh chóng nói:

- Đúng vậy, hiện tại trường học đang điều tra đến đâu rồi?

- Chúng tôi đang điều tra chuyện này và chúng tôi không cần hai người làm bất cứ điều gì trong lúc này. Hai người để lại địa chỉ, nếu có tin tức, chúng tôi sẽ đến tìm cô.

Lăng Hải đưa giấy và bút ra.

Hạ Tiêu nhận giấy bút và viết địa chỉ của nhà khách trên đó.

Hạ Mộng khẽ cau mày. Mặc dù chủ nhiệm Lăng này có vẻ vẫn giống như lần trước, nhưng cô cảm thấy ông ta đang nói cho có lệ, rất qua loa.

Sau khi hai người ra khỏi văn phòng, Hạ Mộng cũng không có trực tiếp rời đi, kéo Hạ Tiêu đi tìm phòng hiệu trưởng, muốn nghe hiệu trưởng nói. Kết quả là nghe được tin hiệu trưởng đang nằm viện, bí thư thì đi nghiên cứu, khiến Hạ Mộng và Hạ Tiêu cảm thấy như bị đấm vào bông vậy. Vốn nghĩ rằng sau khi nói chuyện này ra trường học sẽ chú ý điều tra, nhanh chóng có kết quả để Tần Văn Văn bị đuổi học. Ai ngờ.... Cô không biết liệu đó có thực sự là chậm hay không.

Cả hai đều ra khỏi trường. Trên đường trở lại nhà khách, liền giải quyết luôn bữa trưa.

Ngay lúc đi về, hai người đang đang bàn kế tiếp phải làm gì, Hạ Tiêu đột nhiên ôm bụng, cả khuôn mặt nhăn lại:

- Không được, đau bụng, anh phải đi vệ sinh trước!

- Sao lại đau?

Hạ Mộng vội vàng thúc giục:

- Vậy anh đi đi.

Hạ Tiêu vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Hạ Mộng lo lắng đi quanh phòng. Khi Hạ Tiêu quay lại thì thấy hắn xoa bụng nói:

- Không biết làm sao mà bị đau bụng từ hôm xuống đây rồi, hôm nay có chút nghiêm trọng hơn.

Hạ Mộng nghĩ nghĩ rồi nói:

- Hôm qua anh có ăn nhầm thứ gì không?

Hạ Tiêu nói:

- Anh không ăn bất cứ thứ đồ dầu mỡ nào tối hôm qua.

- Ăn xong có vấn đề luôn đúng không?

Hạ Tiêu kiên quyết lắc đầu:

- Không thể, làm sao có thể nhanh như vậy!

- Nếu không, có lẽ là do môi trường, thời tiết.

Hạ Mộng cũng biết có một số người sẽ cảm thấy chưa thích ứng được khi đến một thành phố xa lạ.

- Cũng có khả năng.

Họ có mang theo một số thuốc cấp cứu từ nhà. Sau khi uống, Hạ Tiêu cũng cảm thấy khỏe hơn.

Hai người cũng đi dạo một vòng gần đó. Kết quả là đêm đó Hạ Tiêu không nhịn được nữa, chạy vào nhà vệ sinh liên tục một lần lại một lần.

Hạ Mộng thấy hắn bị nghiêm trọng như vậy, đề nghị đi bệnh viện. Hạ Tiêu cảm thấy tiếc tiền nên không muốn liền tìm nhiều lý do.

Hạ Mộng biết tại sao anh hai lại không muốn đi như vậy, chắc hẳn là hắn cảm thấy sau khi hai người đến đây, mọi thứ ăn ở đều cần dùng đến tiền. Mặc dù nhà trường nói sẽ điều tra, nhưng không biết sẽ mất bao lâu. Cô thầm nghĩ trong lòng rằng phải tìm cơ đem một phần tiền mang ra ngay từ đầu càng sớm càng tốt, để anh hai cô không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.

- Anh hai, sức khỏe là quan trọng hay tiền bạc quan trọng? Cứ tiếp tục như vậy sẽ càng nghiêm trọng hơn, đến lúc ấy đi khám bệnh sẽ càng mất nhiều tiền hơn.

Hạ Tiêu bị thuyết phục thành công, giọng nói có chút yếu ớt:

- Được rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người thu dọn một ít đồ đạc rồi ra khỏi cửa, đến bệnh viện gần đó khám bệnh.

Họ vừa bước vào cổng bệnh viện, thì cách đó không xa có một người phụ nữ bưng hộp cơm nhìn thấy hai người liền dừng lại, thân thể run rẩy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.