Gửi một điện báo không giống như gửi một bức thư, điện báo không chỉ có Tiết Minh Nguyệt biết mà những người hàng xóm xung quanh cũng nghe thấy.
Sau đó không biết là ai đó nói đến tai Hạ Hồng Anh rằng hai anh em Hạ Mộng đã đến thủ đô an toàn. Hạ Hồng Anh cũng đang lo lắng không biết chuyện thế nào, còn Hồ Bảo Quân đang ngồi trên đầu giường, mụ ta chỉ im không nói bất cứ điều gì về chuyện này.
Hồ Bảo Quân đang phiền muộn vì chuyện công việc của cháu trai Hạ Huy, hơn nữa thái độ của con gái và con rể đối với bọn họ ngày càng trở nên qua loa có lệ, giờ nghe được tin Hạ Mộng đã đến thủ đô thuận lợi, mụ ta không có vui nổi, chỉ có khó chịu. Hạ Mộng và những người khác quyết định không bỏ qua việc này, nhà họ Tần thì hoàn toàn không thể trông chờ vào rồi.
Bất ngờ ngoài sân có một người đàn ông đến nhà, Hạ Hồng Anh chưa từng gặp người này trước đây, nhưng cảm thấy người này có chút giống người nhà họ Tần đến đây hôm đó, chắc hẳn là người nhà của Tần Văn Văn.
Hồ Bảo Quân cũng nhận ra, lập tức có chút hưng phấn, trợn mắt há mồm, không biết người này đến làm gì.
Hạ Hồng Anh trực tiếp hỏi thẳng:
- Ông là ai?
Tần Nghĩa Xương nhanh chóng nói:
- Tôi là ba của Tần Văn Văn.
- Hóa ra ông là ba của Tần Văn Văn. Ông còn không biết xấu hổ mà đến đây khi đã làm ra chuyện xấu xa như vậy? Ông cút ngay! Vì các người mà giờ chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với gia đình chị dâu. Ông cút ngay.
Hạ Hồng Anh thực sự ghét nhà họ Tần, lập tức cầm cây chổi quét nhà cạnh giường, định đuổi ông ta ra ngoài.
Tần Nghĩa Xương đã chuẩn bị tinh thần trước khi đến đây, nhưng không ngờ lại như vậy. Trước đó Hạ Mộng đã đánh con gái ông ta một lần, cô của cô ta cũng muốn đánh ông ta?
Ông ta nắm lấy đầu chổi, lạnh lùng nói:
- Hôm nay tôi tới tìm mẹ cô, không phải tìm cô.
- Ông tìm bà ấy làm gì, tôi nói cho ông biết Hạ Mộng đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Hạ chúng tôi bên này, không liên quan gì đến mẹ tôi, vì vậy các người nên dẹp cái suy nghĩ quanh co đó đi!
Hồ Bảo Quân hai mắt lóe sáng, máu sôi trào, cảm thấy cơ hội đã đến.
- Con tránh sang một bên cho mẹ! Còn không cho người ta nói nữa!
- Mẹ!
Đôi mắt tức giận của Hạ Hồng Anh đỏ bừng.
Hàng xóm đến chơi nhà cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Mặc dù đều cảm thấy bà lão này không tốt, nhưng người ngoài như bọn họ cũng khó xen vào chuyện gia đình của người ta, nên vội vàng đứng dậy rời đi.
Tần Nghĩa Xương biết cô Hạ Mộng ở đó, không tiện nói nên nháy mắt với Hồ Bảo Quân, sau đó đi ra ngoài.
Hồ Bảo Quân lập tức mang giày đi xuống đất, nhưng Hạ Hồng Anh đã nắm lấy cánh tay mụ ta:
- Mẹ, mẹ làm gì vậy?
Hồ Bảo Quân tức giận giựt tay Hạ Hồng Anh ra:
- Tôi đi ra ngoài, cô còn muốn quản!
Hạ Hồng Anh sắc mặt xanh mét:
- Chỉ cần mẹ ở trong nhà của chúng con, thì con phải quan tâm!
Hồ Bảo Quân hét lên:
- Tôi là mẹ của cô, khi nào đến phiên cô quản tôi!
- Hôm nay con không quản không được! Mẹ có chuyện gì vậy, mẹ là mẹ con, không thể đánh mất lương tâm của mình. Tiểu Mộng nó đã rất đau khổ, nếu không phải bởi vì nhà bọn họ giở trò thì giờ nó đã được đi học đại học rồi, có một tương lai tươi sáng hơn, là nhà họ Tần kia hại nó không được đi học, tại sao bây giờ mẹ còn muốn liên quan tới nhà họ Tần này? Đây không phải là...
Hồ Bảo Quân đứng đắn nói:
- Tao quan tâm nó, có có nhận tao là bà nội nó không? Hiện tại đã cắt đứt quan hệ tao cũng không muốn nói gì hết, mau thả tao ra!
Hạ Hồng Anh kích động hét lên:
- Không được! Nếu hôm nay mẹ ra khỏi cửa này, thì mẹ và Hạ Huy thu dọn đồ đạc rồi đi ngay lập tức, sau này đừng bước vào nhà này nữa, con sẽ cắt đứt quan hệ với mẹ.
Hồ Bảo Quân không ngờ con gái mụ ta lại trở nên như thế này, nhưng mụ ta cũng không để trong lòng chút nào, bởi con gái giống như quả hồng mềm mặc mụ ta tùy ý nắn, sao có thể nhẫn tâm như vậy. Hồ Bảo Quân xuống đất đi giày, đẩy mạnh Hạ Hồng Anh rồi đi ra ngoài.
Hạ Hồng Anh không chút chuẩn bị mà ngồi bệt xuống đất, ngã xuống không nhẹ. Bà nén giận ném cây chổi, khổ sở khóc.
Chờ Hạ Hồng Anh bình tĩnh lại chạy ra ngoài, liền thấy cảnh mẹ bà nhận tiền của Tần Nghĩa Xương, tức giận muốn bốc hỏa.
- Mẹ già rồi hồ đồ sao, con khuyên nhủ người không nghe đúng không? Mẹ muốn đứng về phá nhà họ Tần thối nát này chứ gì, vậy thì từ nay về sau mẹ mang Hạ Huy đi ra khỏi nhà của con!
Hồ Bảo Quân giật mình, sau đó hét lên:
- Đồ đáng chém ngàn đao, đồ không có lương tâm này dám đuổi tao đi sao. Tao là mẹ của mày, không có tao thì sao có mày.
- Tại sao con không dám làm? Hiện tại chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, về sau đừng qua lại nữa!
Hạ Hồng Anh thở hổn hển nói, cảm thấy xấu hổ, nước mắt giống mở được mở van tuôn ra như nước. Hàng xóm chưa kịp rời đi thì chứng kiến cảnh tượng náo nhiệt, vội vàng chạy tới khuyên nhủ,
Tần Nghĩa Xương thấy vậy liền lặng lẽ chuồn mất dạng.
Hồ Bảo Quân bị chọc tức muốn điên rồi, đứa con gái luôn bị mụ ta nắm trong tay lại dám làm chuyện này với mụ.
- Cứ cho là mày không nhận tao đi, nhưng mày vẫn là con gái của tao, điều này không thể thay đổi! Nếu như bà già tao đi, tao liền tới đơn vị Dương Vệ Quốc làm loạn.
Hạ Hồng Anh hoàn toàn bị chọc giận:
- Mẹ còn có mặt mũi đi làm phiền, vậy mẹ đi đi, dù sao ở đơn vị cũng biết Vệ Quốc nhà tôi là người thế nào.
Bà gạt nước mắt, đi thẳng vào nhà, thu dọn đồ đạc rồi ném ra ngoài.
Hồ Bảo Quân không ngờ Hạ Hồng Anh làm thật, lập tức ngồi trên mặt đất, gào khóc.
Đúng lúc Hạ Huy đi chơi bên ngoài trở về thì thấy một đám đông đang tụ tập xem cuộc vui. Liền lo lắng chạy về phía trước ngồi xổm xuống hỏi:
- Bà nội, làm sao vậy?
Hồ Bảo Quân nắm lấy tay Hạ Huy nói:
- Cô con định đuổi chúng ta đi, không chứa nổi chúng ta nữa rồi.
Hạ Huy lập tức oán giận nhìn chằm chằm vào Hạ Hồng Anh.
Hạ Hồng Anh cũng lớn tiếng khóc:
- Tôi sao có thể không chăm sóc nổi bà chứ? Là bà nội của anh nhất định muốn tiếp tay cho kẻ ác. Từ khi hai người tới, tôi làm thức ăn ngon cho nhất của chúng tôi cho hai người, cho dù khẩu phần ăn sẽ bị cắt giảm, nhưng vẫn muốn cho hai người ăn ngon...
Hồ Bảo Quân thấy Hạ Hồng Anh vẫn tàn nhẫn, không muốn để họ vào nhà ở. Nói nhiều như vậy, chẳng qua cũng là vì lợi ích nhận được từ nhà họ Tần. Mụ ta đứng dậy, khạc ra một cục đờm đặc nhổ trên mặt đất, gọi Hạ Huy rồi nhanh chóng rời đi.
Hạ Hồng Anh sẽ tức giận muốn chết, lúc sau bà vừa khóc vừa đi tìm Tiết Minh Nguyệt.
Tiết Minh Nguyệt và Hạ Bằng nhìn thấy Hạ Hồng Anh thất tha thất thểu, lại khóc rất thảm, hai người còn nghĩ rằng có chuyện gì tồi tệ xảy ra! Hạ Bằng nhanh chóng đỡ cô hắn ngồi lên giường, rồi sau đó đi lấy nước ấm vào.
Hạ Hồng Anh khóc nấc lên, mãi một lúc sau mới có thể bình tĩnh kể lại mọi chuyện xảy ra.
Hạ Bằng từ trước còn có một chút tình cảm ít ỏi dành cho bà nội, còn biết em gái hắn đã từng đuổi người bà nội này ra khỏi nhà, hắn suy nghĩ một chút liền cảm thấy chính hắn cũng không thể tàn nhẫn như vậy được, nhưng bây giờ, khi nghe được những gì mà mụ ta làm, hắn tức giận muốn đánh người.
Vốn dĩ tâm trạng Tiết Minh Nguyệt đang thoải mái cũng nhíu mày:
- Nhà bọn họ thật là có mưu kế, dụ dỗ bà ta để đối phó với chúng ta! Nhưng không sao chúng ta cũng không sợ bóng sợ gió, cùng họ cắt đứt quan hệ!