Đêm trước tết nguyên
đán, Lạc U chính là đang nghiên cứu có nên mua cổ phiếu hay không. Kiếp
trước cô yêu thích sao cổ (*), có điều đều là trò đùa trẻ con, nhưng trí nhớ của cô vô cùng tốt, đối với thị trường chứng khoán vô cùng quen
thuộc. Tuy rằng quay lại mười năm trước, có vài thứ khá là xa lạ, nhưng
ưu thế vẫn là hết sức rõ ràng. Hiện tại cô cũng không có thu vào những
cái khác, sao cổ kiếm ít tiền cũng không tệ. Tuy rằng hiện tại cô chỉ có mười lăm tuổi, nhưng dù sao cũng là một linh hồn hai mươi lăm tuổi, để
người trong nhà nuôi còn có chút khó chịu.
(*) Sao cổ chính là
hoạt động mua bán cổ phiếu, thông qua thị trường chứng khoán mua vào bán ra giá cổ phiếu sai biệt để thu lợi nhuận.
Lạc U vẫn luôn là một cô gái rất độc lập, lúc cấp ba cũng sẽ không ra ngoài ở, hiện tại sống
lại cả đời, tính cách tự nhiên cũng sẽ không có biến hoá.
Trong
lúc Lạc U loay hoay sao cổ với máy vi tính, Diệp Vẫn Thần cũng đã xử lí
một vài vấn đề. Quán bar chủ yếu là do hắn phụ trách, lúc ở cùng Lạc U,
hắn sẽ thông qua điện thoại xử lí một vài vấn đề. Mà việc liên quan với
quán bar, hắn không có chủ động cùng Lạc U nói qua, nhưng cũng chưa bao
giờ cấm kỵ. Tuy rằng Lạc U nghe được một ít nội dung cổ quái nhưng cũng
không có dò hỏi. Bởi vì tin tức của Diệp Vẫn Thần đối với cô cũng không
phải bí mật gì, không biết rõ ràng cũng biết sơ sơ.
Tuy rằng Lạc U không hỏi, nhưng đối với này nhưng cũng có chút ý kiến. Nghiêm túc suy
nghĩ qua đi, Lạc U quyết định cùng Diệp Vẫn Thần nói chuyện.
“Anh muốn hỗn hắc đạo sao?”. Ở trước mặt Diệp Vẫn Thần, Lạc U không cần uyển chuyển cái gì, có gì thì trực tiếp hỏi.
Diệp Vẫn Thần hơi kinh ngạc, cũng hơi nghi hoặc một chút, vẻ mặt của Lạc U
quá mức bình tĩnh, làm cho hắn căn bản không nhìn ra ý tứ của Lạc U.
Kể từ ngày đó thẳng thắn vào lễ Giáng sinh, hai người ở chung cũng không
có gì thay đổi, nhưng trong yên tĩnh vẫn mang theo một tia hiểu ngầm,
trong săn sóc mang theo sự ôn nhu rõ ràng. Diệp Vẫn Thần cũng không có
chỗ nào biểu hiện quá mức quái dị, Lạc U cũng không có ép buộc yêu cầu
gì, tất cả đều tốt giống như không có gì thay đổi nhưng trên thực tế cảm giác của hai người trong lúc đó lại thay đổi càng thêm ăn ý, mà điều
này cũng làm cho Diệp Vẫn Thần càng thêm quý trọng, càng thêm ngoan
thuận.
Ở trước mặt Lạc U, Diệp Vẫn Thần sẽ không giấu giếm bất cứ
chuyện gì, càng không nói dối. Vì lẽ đó, đối mặt với vấn đề của Lạc U,
Diệp Vẫn Thần lựa chọn lời ngay nói thật: “Muốn.”
“Tại sao?” Lạc U hỏi, lấy bối cảnh của Diệp gia, hỗn hắc đạo không phải là lựa chọn tốt gì.
“Rất thích hợp với tôi, tôi không muốn ở lại Diệp gia.” Bị Lạc U xua đuổi
hai năm qua, nếu như không phải ở trong hắc đạo tìm một chút phương
thức phát tiết, hắn nhất định sẽ thống khổ chết đi, loại ngạt thở kiềm
chế cõi lòng tan nát kiểu thống khổ. Hắn không muốn tiếp tục loại cảm
giác này, trong tính mạng của hắn không thể không có Lạc U.
“Hiện tại tôi có thể giúp anh rời khỏi Diệp gia.” Lạc U vẫn luôn biết Diệp
Vẫn Thần không thích ở lại Diệp gia, dù sao lấy thân phận con riêng của
Diệp Vẫn Thần, ở Diệp gia cũng sẽ phải chịu một ít xa lánh.
Con mắt của Diệp Vẫn Thần sáng lên, nhưng lại có chút do dự nói: “Tôi không muốn làm phiền em.”
Hắn biết Lạc U có thể làm đc, nhưng cũng không muốn bởi vì hắn mà Lạc U gặp phải phiền toái gì. Ở trong lòng hắn, chuyện của hắn quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng tâm tình của Lạc U. Chỉ cần hắn có thể ở bên cạnh Lạc U, hết thảy hiểu rõ Lạc U, hết thảy bảo vệ Lạc U, như thế này
đã đủ, còn chuyện của hắn, không cần thiết làm phiền Lạc U.
Lạc U nhìn chăm chú Diệp Vẫn Thần, Diệp Vẫn Thần cũng không có né tránh, yên
lặng thuận theo nhìn thẳng Lạc U, đó là phong thái mà hắn bị thuần phục, ở trước mặt Lạc U, hắn cũng không có ẩn giấu cái gì.
“Tôi cho
rằng chuyện của anh chính là chuyện của tôi.” Lời này của Lạc U cũng
không phải là thăm dò cái gì, mà là cô suy nghĩ ở trong lòng, nhưng Diệp Vẫn Thần vẫn lắc lắc đầu, nói: “Không, chuyện của em là chuyện của tôi, nhưng chuyện của tôi cũng không phải chuyện của em, chuyện của tôi
không muốn em bận tâm.”
Giọng nói của Diệp Vẫn Thần vô cùng
nghiêm túc và chăm chú, dường như còn rất kiên quyết. Trong lúc nhất
thời lại làm cho Lạc U không biết nên phản ứng ra sao, rốt cuộc lời nói
này của Diệp Vẫn Thần là có ý gì? Chuyện của cô là chuyện của hắn, nhưng chuyện của hắn cũng không phải chuyện của cô? Là hi vọng cô không can
thiệp chuyện của hắn?
Lạc U nghĩ như vậy, nhưng lập tức lắc lắc
đầu, Diệp Vẫn Thần ở trước mặt cô thuần phục như vậy, nơi nào sẽ quan
tâm những thứ này, nhưng nếu như không phải thì sẽ là gì chứ?
“Anh không thích tôi can thiệp chuyện của anh.” Tuy rằng cảm thấy không
phải, nhưng Lạc U vẫn dò hỏi, cô phát hiện mình cùng Diệp Vẫn Thần càng ở chung, càng cảm thấy tư duy của Diệp Vẫn Thần cùng người bình thường
không giống nhau, tính tình cố chấp làm cho cô vừa kinh ngạc vừa bất đắc dĩ.
“Đương nhiên là không.” Diệp Vẫn Thần không chút do dự phủ
nhận, sau đó giống như là có chút uỷ khuất nói: “Tôi không hi vọng em
bởi vì chuyện của tôi mà nhọc lòng, tôi sẽ xử lí tốt chuyện của tôi, mà
em là người mà tôi muốn bảo vệ. Nếu như bởi vì chuyện của tôi mà để em
nhọc lòng, đây sẽ là lỗi của tôi.”
Diệp Vẫn Thần giải thích để Lạc U hiểu rõ ý của hắn, cũng là làm cho cô vừa kinh sợ vừa bất đắc dĩ.
“Anh từng nói tất cả của anh đều thuộc về tôi, như vậy chuyện có liên quan
đến anh, tôi đương nhiên phải biết đến. Anh không phải muốn tôi thành nữ hoàng của anh à? Nếu như tiểu kỵ sĩ anh gặp phải phiền toái, tôi cũng
không có cách nào giúp anh giải quyết, như vậy người làm nữ hoàng như
tôi chẳng phải là quá vô dụng rồi sao?” Giọng nói của Lạc U mang theo ý
cười hứng thú, có điều sự nghiêm túc trong lời nói vẫn đậm. Đối với
chuyện của Diệp Vẫn Thần, bất luận tâm tư của Diệp Vẫn Thần quái dị cỡ
nào, cô cũng đều quản định. Dù sao sau khi sống lại, cô có quá nhiều
chuyện muốn làm, mà có thể làm cho cô tin tưởng cũng không có nhiều
người, cô ắt phải vì con đường tương lai của Diệp Vẫn Thần mà làm kế
hoạch.
Lý lẽ của Diệp Vẫn Thần bị Lạc U bác bỏ, điều này làm cho
tư duy của Diệp Vẫn Thần nhất thời xuất hiện mê loạn. Ý nghĩ của Lạc U
hiển nhiê cùng mình không giống , nhưng bất luận làm sao hắn cũng không
thể phủ nhận Lạc U, vì lẽ đó không thể làm gì khác hơn là duy trì im
lặng.
Có điều, trong lòng của Diệp Vẫn Thần có một sự kích động
khó có thể áp chế, mỗi khi hắn nghe được trong miệng Lạc U hai chữ nữ
hoàng thì toàn thân không cầm được có chút run rẩy, loại cảm giác hưng
phấn kia tựa hồ so với tư vị * còn khiến người ta kích động hơn.
“Tôi sẽ liên hệ với Diệp gia, để họ đồng ý anh chuyển ra ngoài sống. Nếu anh muốn hỗn hắc đạo, sẽ phải có bản lĩnh hỗn hắc đạo, tôi sẽ bố trí anh đi học một ít thứ, có lẽ sẽ rẩ cực khổ. Nếu như anh không kiên trì được có thể rút khỏi, có điều tôi hi vọng anh có thể kiên trì, chỉ có anh kiên
trì, mới có thể giúp tôi làm việc tốt hơn. Vẫn Thần, anh có thể hiểu ý
của tôi không?” Giọng nói của Lạc U nghiêm túc hỏi.
Kỳ thực hiện
tại Diệp Vẫn Thần còn không rõ Lạc U muốn làm gì, thế nhưng ý tứ mười
phân rõ ràng học tốt vốn là vì Lạc U làm việc, vì lẽ đó hắn rất là thận
trọng gật đầu một cái nói: “Tôi đã hiểu, tôi nhất định sẽ làm tốt.”