Buổi tối hôm đó một
mực đợi Lạc U ngủ say, Diệp Vẫn Thần mới cẩn thận từng li từng tí rón
rén từ chung cư rời đi. Mãi cho đến khi đóng cửa lớn của khu chung cư,
hắn mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nặng nề hít một hơi, sau đó lại thận
trọng chầm chậm thở ra. Theo động tác của hắn, một nụ cười sáng lạn cũng xuất hiện trên mặt của hắn. Giờ phút này, hắn phảng phất sống lại.
Lạc U thừa nhận, Lạc U đáp ứng, lúc quỳ gối thì tuyệt nhiên, hôn thì thành
kính, còn có một tiếng khinh nhược của nữ hoàng. Một đêm này, Diệp Vẫn
Thần đem tâm tình ngột ngạt hồi lâu phóng thích tất cả, sau đó được sống lại.
Diệp Vẫn Thần tinh tế cảm giác phẩm vị này một lúc lâu, mới lấy điện thoại ra gọi một con số.
“Lão đại, anh cùng chị dâu xong rồi à, các anh em chính là đang ở Tửu Quỷ
đây, anh tới vừa vặn có thể theo kịp phần cuối.” Đầu bên kia điện thoại
truyền đến âm thanh hỗn độn hưng phấn, trong đó còn xen lẫn vài tiếng
kêu rên, như là đang đánh nhau.
“Mười phút.” Lãnh khốc, quyết
đoán, hung hăng, dường như chỉ trong nháy mắt Diệp Vẫn Thần hoàn toàn
biến thành một loại tính cách khác. Ở trước mặt Lạc U thì biết nghe lời
và dịu dàng, không bao giờ tìm được một chút xíu bóng dáng, mà này cũng
là chân chính Diệp Vẫn Thần, cùng Diệp Vẫn Thần hèn mọn quỳ gối bên chân Lạc U, cùng tồn tại với người đàn ông hoàn mỹ trong thân thể.
Sau mười phút, Diệp Vẫn Thần đã đi vào quán bar tên là Tửu Quỷ, trong đó có hai phe đánh nhau đang tiến vào kết thúc. Một bên bị đánh nằm sấp trên
mặt đất, một bên hưng phấn nhìn Diệp Vẫn Thần xuất hiện.
“Lão
đại, nhiệm vụ đã hoàn thành, xin chỉ thị tiếp theo.” Thanh niên với cái
đầu tóc trắng vô cùng hưng phấn nhìn về Diệp Vẫn Thần nói. Diệp Vẫn Thần gật gật đầu rồi đi đến ghế salon trong phòng khách ngồi xuống, ánh mắt
lạnh lùng đảo qua những kẻ đang nằm trên mặt đất.
“Tửu Quỷ không
phải nơi mà mấy mày có thể tranh giành, hiểu không?”. Tửu Quỷ là sản
nghiệp mà Diệp Vẫn Thần cùng hai người bạn hùn vốn, tuy rằng Diệp Vẫn
Thần chỉ là một học sinh trung học nhưng trong giới hắc đạo ở Bắc Kinh
cũng xem như là có danh tiếng. Đủ tàn nhẫn, đủ khốc, đủ hung hăng, bối
cảnh cường hãn mà người bình thường không dám trêu vào, chọc người thủ
đoạn tàn nhẫn đều không có kết quả tốt. Mà đám người trước mặt này lại
không rõ điểm này, chẳng qua bọn họ chỉ là một nhóm người từ nơi khác
mới đến Bắc Kinh, toàn thể cộng lại chỉ mới hơn mười người. Bình thường
tài chính chủ yếu của họ là dược hoàn, bọn ở ở trong Tửu Quỷ bán mấy
ngày nay, bị người của Diệp Vẫn Thần cảnh cáo một lần nhưng không thu
tay lại. Lúc này Diệp Vẫn Thần mới hạ lệnh bắt toàn thể tới đánh một
trận tàn nhẫn, mỗi người đều bị đánh sưng mặt sưng mũi.
“Hiểu,
chúng tôi đã hiểu. Lão đại, anh thả chúng tôi đi, chúng tôi có mắt mà
không thấy núi Thái Sơn, sau này sẽ không dám bán dược tại nơi này nữa.” Tiểu lão đại của nhóm người này bị bạch mao (Tóc trắng) đạp ở dưới bàn
chân, một mặt kêu gào, một mặt lại thê thảm nhận sai. Bọn họ cũng là
thấy bên trong quán bar này không có buôn bán dược phẩm mới đến chiếm
nơi này. Ai biết đụng phải một kẻ khó ăn, mới vừa bán được hai, ba ngày
thì bị một đám người vây quanh đánh một trận. Những người kia ra tay so
với họ còn tàn nhẫn hơn, vừa nhìn đã biết là người đồng đạo.
Diệp Vẫn Thần không nói gì nhưng dáng vẻ vẫn biểu hiện lạnh lùng, làm cho
người ta có một loại cảm giác uy áp cao cao tại thượng, khí thể mười
phần, làm cho những người ở nơi này đều có cảm giác cẩn trọng.
Bạch mao theo Diệp Vẫn Thần cũng hơn hai năm, nhìn thấy lão đại của mình
phản ứng như thế này, lập tức nhìn mấy người đang nằm sấp dưới đất khinh thường: “Phạm vào điều cấm kỵ ở đây, một câu nhận sai thì đã xong việc
sao?”.
“Tôi, chúng tôi có thể bồi thường, chỉ cần lão đại rộng
lượng, cho các anh em lưu lại con đường sống là được. Chúng tôi cũng là
mới đến thực sự là không biết tình huống, các vị lão đại không nên cùng
chúng tiểu nhân tính toán.” Tiểu lão đại là một người đàn ông hơn ba
mươi tuổi, vẻ mặt mang đến cho người cảm giác gian giảo, khi nói chuyện
càng hiện ra vẻ hèn mọn.
Bạch mao nhìn Diệp Vẫn Thần xin chỉ thị, Diệp Vẫn Thần im lặng trong chốc lát, làm cho những người trên mặt đất
hoảng sợ cùng sợ hãi, giọng điệu lạnh lùng nói: “Mỗi người một cái ngón
tay út.”
Bạch mao nhận được mệnh lệnh, lập tức hung hăng quát:
“Lão đại của tao đã nói mỗi người một ngón tay út, muốn mạng sống thì
lưu lại ngón tay, không phải thì chớ trách chúng tao không khách khí.”
Bạch mao dứt lời, mấy tên thủ hạ liền lấy ra mấy cái dao nhỏ, vứt ở trước
mặt đám người kia, động tác hết sức quen thuộc, vẻ mặt khá là bình
thường, hiển nhiên là đã quen thuộc tình cảnh này.
Thủ hạ của
Diệp Vẫn Thần tập hợp có hơn một trăm người, cũng không có tự xưng bang
gì. Diệp Vẫn Thần là lão đại, cũng coi như là lão nhị, lúc mới bắt đầu
mọi người còn có chút xem thường một cái mao hài tử (Chưa thành niên)
như Diệp Vẫn Thần, cảm thấy chính là con nhà giàu nổi lên mù hỗn (?).
Nhưng sau đó theo Diệp Vẫn Thần làm vài vụ, thì đều đối với diệp vẫn
thần tâm phục khẩu phục. Tuổi còn trẻ mà lòng dạ độc ác, tác phong quyết đoán nổi danh, rất nhiều người đều nói thiếu gia Diệp gia này trời sinh chính là làm hỗn hắc đạo.
Kỳ thực những người này dự liệu đúng
là không sai, chí ít ở trong trí nhớ ở kiếp trước của Lạc U, Diệp Vẫn
Thần đi chính là con đường hắc đạo này. Thậm chí cuối cùng còn thành lập một hệ thống hắc thế lực khổng lồ. Nếu như không phải nảy sinh chuyện
của Lạc U, cũng coi như là thống nhất hắc đạo trong nước, cũng không
phải là không thể được.
Mười người bị đánh ngã lúc đầu sợ hãi,
lúc sau do dự, đến lúc cuối lại tuyệt vọng. Cuối cùng mỗi người đều lưu
lại một cái ngón ta đẫm máu mới rời khỏi Tửu Quỷ. Mà tình huống này Diệp Vẫn Thần cũng không có cấm kỵ, ngay ở trước mặt đông đảo những người
khách xem trò vui trực tiếp làm. Có điều sau khi một vị khách nào đó
chụp trộm cũng phải trả giá bằng một ngón tay, không có người nào dám
chụp trộm nữa. Mà điều này cũng vì là Diệp Vẫn Thần huyết tinh lãnh
khốc, tên lại thêm một khoản không nặng không nhẹ.
“Lão đại, ngày hôm qua lễ Giáng sinh anh cùng chị dâu có hài lòng không? Kỳ thực anh
mang chị dâu đến nơi này cũng được a, còn có thể làm cho các anh em giúp anh giữ thể diện. Các anh em đều muốn gặp chị dâu, miễn cho ngày sau
nhìn thấy lại không nhận ra, nói ra làm cho người ta chê cười.” Xử lí
xong ngón tay, bạch mao cười ngỏn ngoẻn (Thái độ cười đùa không nghiêm
túc) tiến đến trước mặt Diệp Vẫn Thần, nịnh nọt nói.
Diệp Vẫn Thần trừng bạch mao một chút, bạch mao này cái gì cũng không tệ, chính là nói quá nhiều, cái gì cũng dám nói.
“Hì hì, lão đại cũng đừng nóng giọng, các anh em ở đây đều quan tâm anh.
Anh ở cùng với chị dâu hơn một tháng, các anh em không phải đều hiếu kỳ
à.” Kỳ thực bạch mao cũng là bị ép bất đắc dĩ, các anh em thủ hạ đều
biết lão đại ở cùng người này hơn một tháng, cũng đều suy đoán là ở cùng bạn gái. Nhưng chính là không nhìn thấy người, đều hết sức tò mò muốn
gặp một lần, mà hắn chính là bị mọi người tuyển ra làm đại diện lên
tiếng.
“Không phải chị dâu.” Diệp Vẫn Thần suy nghĩ một chút, rất là nghiêm túc giải thích.
Bạch mao sững sờ, lập tức lộ ra vẻ mặt không tin cho lắm, không buông tha
hỏi tới: “Lẽ nào là chị dâu tương lai? Lão đại anh sao không theo đuổi
đi, lấy điều kiện của anh, đây là việc không có khả năng a.”
Bạch mao không tin có người sẽ từ chối sự theo đuổi của lão đại mình. Thân
phận, bối cảnh, tướng mạo, dáng người, lão đại của mình muốn cái nào thì có cái đó. Chính là hơi lạnh lùng một chút, nhưng những cô gái ngày nay đều không phải thích những chàng trai lạnh lùng à, cái này cũng không
tính là khuyết điểm mới đúng.
Diệp Vẫn Thần không nhịn được lại
trừng một chút, trợn mắt nhìn làm lạnh buốt, lúc này mới vô cùng cẩn
thận nói rằng: “Ta bồi chính là lão đại của ta, sau này ngươi sẽ có cơ
hội nhìn thấy.”
Diệp Vẫn Thần nói xong câu đó liền đi, để lại bạch mao đứng tại chỗ với vẻ mặt kinh ngạc.
Lão đại của lão đại? Như vậy bọn họ nên gọi là gì?