Vào giữa trưa sau bốn tiết học, bốn giáo viên cũng phát hiện bầu không khí
quái dị bên trong lớp học, thậm chí trong đó có một người là giáo viên
chủ nhiệm. Nhưng ngay cả như vậy cũng không có thầy cô nào nói nhiều lời vô nghĩa gì. Có thể dạy học ở Tinh Vũ học viện, trừ phi có bối cảnh đầy đủ, không phải vậy thì giáo viên phải hiểu đạo lý vì học sinh mà làm
việc. Học sinh có khả năng học ở nơi này không phải giáo viên bình
thường có thể đắc tội được.
Mà cũng vào lúc này, sự tình của Lạc U cùng Diệp Vẫn Thần đã được loan truyền đến tất cả mọi người, trên là
hiệu trưởng của học viện, dưới là bác gái ở quầy căng – tin, thậm chí có xu hướng lan rộng thêm. Dù sao hiện tại Lạc U cũng xem như là một người có tiếng tăm, cộng thêm bị thương lại ám muội cùng ở chung với một nam
sinh, chủ đề như vậy vẫn là gây nên sự chấn động không nhỏ. Thậm chí còn có phóng viên tìm đến, có điều họ không được vào học viện chỉ có thể
đứng chờ ngoài cổng.
Thời điểm tan học giữa trưa, trong lớp ai
cũng không động đậy, ngay cả giáo viên cũng đứng chờ. Mãi cho đến khi
Diệp Vẫn Thần đẩy Lạc U ra khỏi lớp học, mọi người mới nối nhau đi ra.
Có thể thấy được địa vị của Lạc U ở trường học.
Diệp Vẫn Thần đẩy Lạc U đi tới căng – tin của trường học. Có điều căng – tin này cũng
không phải nơi thông thường, chuyên môn chuẩn bị các phòng ăn nhỏ cho
một số học sinh đặc biệt, giá cả mắc đến đáng sợ. Mỗi bữa cơm ở đây đều
có thể tiêu tốn đến bốn, năm con số.
Hai người vừa mới chọn một
vài món ăn. Ngay tại lúc Diệp Vẫn Thần vì Lạc U lót khăn ăn thì có một
đám người đi vào. Sau khi nhìn thấy Diệp Vẫn Thần cùng Lạc U, ánh mắt
liền sáng lên và đi đến.
- Chị Tiểu U, nghe nói chị xảy ra tai
nạn giao thông, làm chúng tôi lo lắng đến chết được. Sớm biết buổi tối
ngày hôm ấy chúng tôi sẽ đưa chị trở về rồi. Chị còn không cho chúng tôi đi thăm chị,cũng không biết bình phục như thế nào. Lại còn thuê một
người hầu đặc biệt chăm sóc chị. Haha, làm cho một nhóm người chúng tôi
rất kinh ngạc đó.
Đang nói chuyện chính là một người con trai
tuổi chừng mười lăm, mười sáu, một đầu tóc vàng lộ ra kim quang chói
mắt. Giọng điệu nói chuyện và dáng vẻ như một tiểu lưu manh. Vừa nói vừa nhìn Lạc U nháy mắt, ánh mắt lướt qua Diệp Vẫn Thần lại mang một tia
khinh bỉ.
Lạc U nhìn năm người trước mặt, ánh mắt lướt qua trên
mặt từng người. Mỗi một cái nhìn đều vô cùng chăm chú, chăm chú đến tận
xương tủy.
Năm người. Trong đó có gia tộc hai người trực tiếp
tham gia vào việc tiêu diệt Lạc gia, sự việc xảy phía sau lại bị gia tộc của hai người khác bỏ đá xuống giếng. Duy chỉ có một người là thái độ
hoàn toan thờ ơ, hoặc là nói gia tộc của người kia căn bản không có tư
cách tham dự.
Trước mắt có thể nói năm người này không phải đối
tượng báo thù chủ yếu của cô nhưng cũng là ứng cử viên chắc chắn sẽ trả
thù trong kế hoạch của cô.
Cô, Diệp Vẫn Thần, Trịnh Nghị Phong và năm người này đều xem như là vô cùng nổi danh trong hội con ông cháu
cha. Không phải quan ba đời chính là quân ba đời sao. Phía sau mỗi người đều có một gia tộc khổng lồ chống đỡ. Mặc dù giữa mấy người cũng có thể so ra trên dưới cao thấp. Nhưng người ở bên ngoài nhìn vào thì hiển
nhiên đều là tồn tại của một vòng tròn. Mà cũng chính là những người
này, từ nhỏ giả mạo danh nghĩa bằng hữu ở cùng một chỗ với cô, nhưng
ngày sau trở thành phần mộ chôn cất Lạc gia cùng cô. Lừa dối cùng phản
bội đã làm cho lòng của Lạc U hoàn toàn lạnh.
Diệp Vẫn Thần khẽ nhếch đôi môi gợi cảm, đặc biệt ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo. Nhưng cũng
không nói cái gì chỉ là nhìn Lạc U ở trước mặt.
Những người này
đối với hắn trào phúng cùng khinh bỉ, hắn đã sớm vô cùng quen thuộc.
Thời gian từng ở bên cạnh Lạc U, hắn hiểu rõ trong mắt những người này
ẩn chứa sự xem thường. Tuy rằng hắn là người của Diệp gia nhưng cũng chỉ là một đứa con riêng. Loại thân phận này đối với người bình thường có
thể vẫn cao cao tại thượng. Nhưng ở trong mắt những người này thì không
có đủ tư cách. Sau khi quan hệ của hắn cùng Lạc U rạn nứt, những người
này đối với hắn càng thêm khinh bỉ không thèm che giấu. Đối với việc
này, Diệp Vẫn Thần nhìn ở trong mắt nhớ ở trong lòng. Tuy rằng không có
phản kích, nhưng cũng không đại biểu vào lúc nhất thời ở một nơi nào đó
hắn sẽ không cho kẻ địch một đòn chí mạng. Chính là không động thì thôi, hơi động là kinh người. Những lời nói đả kích loại này không có bất kỳ
tính chất thương tổn. Đối với Diệp Vẫn Thần mà nói, cái này chẳng qua là trò trẻ con.
Diệp Vẫn Thần giống như là một con rắn độc, tùy
thời mà động mới là bản tính của hắn. Thù dai, tàn nhẫn, phúc hắc, lãnh
khốc, đây mới thực sự là Diệp Vẫn Thần. Hay nói một cách chuẩn xác, đối
mặt với người ngoài không phải Lạc U, Diệp Vẫn Thần mới biểu hiện ra bộ
mặt đó.
Ngoại trừ tâm tư thù dai cùng khinh thường. Trước mặt Lạc U Diệp Vẫn Thần có một loại tâm thái khá là phức tạp. Đó chính là hoàn
toàn đem quyền chủ động cùng khống chế đặt vào trong tay Lạc U. Lạc U
muốn hắn làm cái gì, hắn sẽ làm cái đó. Để hắn kiêu ngạo phản kích kẻ
địch, hắn liền lãnh khốc đem chính mình thành kẻ bề trên. Nếu như để hắn lựa chọn ẩn nhẫn khuất nhục, như vậy hắn liền trầm mặt đối với tất cả,
để cho hắn cút thì cút, để hắn ở lại thì ở lại. Cái này cũng là Diệp Vẫn Thần, chân chính là Diệp Vẫn Thần.
Mà lúc này Diệp Vẫn Thần lựa
chọn chính là trầm mặc, đem quyền chủ động hoàn toàn giao ở trong tay
Lạc U. Chính mình xem như là một tiểu tùy tùng thật sự.
Lạc U đem tất cả những thứ này nhìn ở trong mắt. Tình cảnh này và trong ký ức
tương tự đến kinh ngạc. Chỉ có điều lúc ấy Diệp Vẫn Thần không có ở bên
cạnh cô, mà ở cách cô rất xa. Vào lúc ấy, cô lựa chọn chính là thờ ơ
lạnh nhạt nhưng vào giờ phút này trong lòng cô đều tràn đầy căm ghét,
đối với những người này căm ghét. Trước kia như thế nào cô lại không
phát hiện những người này lại ấu trĩ như thế cũng làm cho người ta chán
ghét đây.
Ở trong lòng Lạc U cảm thán xong, giọng điệu mới chầm
chậm nói rằng: “Đừng bảo tôi không nhắc nhở mấy người, hắn hiện tại là
người của tôi. Nếu như có người đối với người của tôi không khách khí,
tôi sẽ tức giận.”
Ở đây bảy người, ngoại trừ sắc mặt Lạc U bình
tĩnh ra, bao gồm là Diệp Vẫn Thần bởi vì câu nói hời hợt của Lạc U đều
thay đổi vẻ mặt. Diệp Vẫn Thần không kiềm nén được mừng rỡ, con mắt đen
thâm thúy đặc biệt lóe sáng, nhìn chằm chằm về phía Lạc U. Dường như ở
trong mắt hắn, trong thế giới của hắn chỉ có một mình Lạc U, không chứa
thêm thứ gì khác.
Năm người còn lại sắc mặt thì có chút khó coi.
Từ trước đến nay bọn họ cùng Lạc U ở chung một nhóm, mà điều này cũng ý
nghĩa cho việc Trịnh Nghị Phong cùng ở trong nhóm này. Nhất là trong đó
có hai người, gia tộc của bọn họ bám vào bên dưới Trịnh gia. Mà Trịnh
Nghị Phong theo đuổi Lạc U, bọn họ đương nhiên cũng rõ ràng. Hơn nữa,
xem như không có quan hệ với Trịnh Nghị Phong, chỉ luận về bọn hắn cũng
không muốn tiếp nhận Diệp Vẫn Thần. Mà lúc này nghe Lạc U nói ra những
lời như vậy. Bọn họ như thế nào lại không thay đổi sắc mặt. Lời nói như
vậy từ trong miệng Lạc U nói ra, chính là làm cho mọi người không thể
xem nhẹ.
Người Lạc gia đa số đều bao che khuyết điểm, hiển nhiên
Lạc U cũng như thế. Chỉ có điều biểu hiện này trước đây cũng không nổi
bật. Bởi vì không có người có tư cách được Lạc U thừa nhận. Nhưng trong
chớp mắt cô sống lại, quan hệ của cô cùng Diệp Vẫn Thần trong lúc đó
cũng đã bắt đầu thay đổi.
Giống như cô đã từng suy nghĩ. Diệp Vẫn Thần, người đàn ông này, cô tất nhiên sẽ đặt vào dưới cánh chim của
mình mà bảo vệ thật tốt.