Giữa cuối tuần tháng mười hai, đêm trước lễ Giáng sinh, Lạc U ở bệnh viện
nửa tháng, lại ở nhà ngột ngạt hơn nửa tháng, thực sự có chút khó chịu.
Tuy rằng lợi dụng khoảng thời gian này suy nghĩ những việc sau này cần
phải làm. Cũng thuận theo làm một vài vấn đề nhưng cô vẫn có chút khô
khan. Nghiêm túc suy nghĩ một chút, liền quyết định muốn trở lại trường
học, làm một cô học sinh giỏi.
Mùa đông rất lạnh. Thím Ngọc vì sợ Lạc U lạnh nên đã mặc rất nhiều lớp áo mới để cô đi ra ngoài. Tất nhiên là do Diệp Vẫn Thần ôm đi ra ngoài. Đối với việc này Lạc U đã quen. Tuy rằng Diệp Vẫn Thần còn có chút ngượng ngùng nhưng động tác đã tự nhiên
hơn, đúng là đã thành thói quen tự nhiên.
Một đường đi về phía
dưới, xe của Diệp Vẫn Thần đã chờ ở dưới lầu. Trong cốp xe cũng chuẩn bị thêm xe lăn. Cẩn thận bế Lạc U ổn định ở ghế sau, mới an an ổn ổn lái
xe đi.
Kỳ thực tình huống thông thường như thế này, người bình thường đều ngồi ở vị trí kế bên người lái. Chỉ có tài xế hoặc người hầu lái
xe, ông chủ gì đó mới ngồi ở phía sau. Vừa an toàn vừa có phong thái,
cũng xem như là một thói quen mang tính lễ nghi. Nhưng nếu như là bạn bè hoặc bạn học, ngồi ở phía sau có vẻ hơi kỳ quặc.
Lạc U chớp mắt
một cái, không nói ra là nghi vấn cái gì nhưng trong lòng lại cảm thấy
quái lạ. Từ ngày Diệp Vẫn Thần quỳ gối trước giường cô nói với cô những
câu nói kia. Lạc U cảm giác sâu sắc thái độ của Diệp Vẫn Thần đối với cô không giống, loại cảm giác đó không có chỉ là thái độ đối với người
mình yêu thích. Hay thật sự như Diệp Vẫn Thần từng nói, ở trong mắt hắn
cô là công chúa, là nữ hoàng. Loại thái độ hoàn toàn tuân theo kia, làm
cho cô cảm thấy quái dị, đồng thời cảm xúc cũng thay đổi.
Là vui
mừng, cũng có lẽ là động lòng? Là khống chế dục vọng thỏa mãn, hay chinh phục dục vọng đang kêu gào? Lạc U có chút mê man nhưng bất luận đến
cùng là cái gì, loại thái độ này của Diệp Vẫn Thần rất rõ ràng đã lấy
được lòng cô.
Sau năm - sáu phút liền lái xe vào học viện Tinh
Vũ, trong trường đương nhiên không cho phép tùy ý lái xe vào. Nhưng bất
cứ là nơi nào đều có chút nhân vật đặc thù. Diệp Vẫn Thần thuộc về loại
này, Lạc U hiển nhiên cũng thuộc loại này. Lạc U cùng Diệp Vẫn Thần trở
lại trường học người có quan hệ đều đã sớm đến thăm hỏi. Thậm chí hơn
nửa số người của trường đều biết. Có điều lúc mọi người thấy Diệp Vẫn
Thần ôm Lạc U ngồi lên xe lăn, vẫn là không nhịn được kinh ngạc thốt
lên.
Lạc U có bệnh thích sạch sẽ, căn bản không cho người bên
ngoài tiếp xúc, đây là việc mà toàn trường đều biết. Lạc U cùng Diệp Vẫn Thần quan hệ rạn nứt, thậm chí còn tuyên bố không cho Diệp Vẫn Thần
xuất hiện ở vị trí của cô. Cho dù ở trong lớp, cũng đem Diệp Vẫn Thần
đuổi tới ngồi ở góc cuối cùng bên trong phòng học. Thế nhưng hiện tại
hai người vậy mà lại dùng dáng vẻ thân mật như vậy xuất hiện, thật là
làm cho mọi người không thể không kinh ngạc.
Lớp học cao trung
của Tinh Vũ học viện có tổng cộng năm tầng lầu, bên trong có bố trí
thang máy nhưng cũng không cung cấp cho học sinh sử dụng. Đương nhiên
cũng có những tình huống đối xử đặc biệt. Dưới hàng trăm con mắt đổ dồn
vào, Diệp Vẫn Thần đẩy Lạc U đi vào trong thang máy, ngăn cách rất nhiều ánh mắt kinh ngạc.
Mà sau khi bọn họ đi vào trong thang máy,
tiếng bàn luận huyên náo của mọi người cũng nhộn nhịp vang lên. Các loại tin đồn không giống nhau mà tương đồng.
Bên trong thang máy, Diệp
Vẫn Thần cẩn thận kiểm tra đồ dùng của Lạc U một lần, thân thiết sắp xếp một lúc, mới lại lần nữa đứng phía sau Lạc U.
Ngày hôm nay, toàn thân Lạc U mặc một bộ tuyết trắng. Áo khoác nhung cừu màu trắng thêm
quần dài ca rô màu trắng, vừa che kín vị trí bị thương lại lộ ra một
phần linh khí tao nhã. Mái tóc đen dài xõa ở sau lưng, tóc mái ngang che kín lông mày. Cả người đẹp đẽ như cỏ thơm. Mà Diệp Vẫn Thần lại mặc một bộ âu phục màu đen nhàn nhã. Thân hình đứng phía sau Lạc U, thấy thế
nào cũng giống như công chúa cùng quản gia đi theo bên cạnh.
Hai
người từ thang máy đi ra, lần thứ hai thu hút vô số sự chú ý. Thậm chí
rất nhiều bạn học từ trong lớp đi ra vì để nhìn bọn họ. Hai người đều là người có tiếng tăm trong trường học, ở thời đại này mạng lưới tin tức
phát triển. Chỉ là trong một thời gian ngắn lên lầu, diễn đàn trang web
của trường học cũng đã bắt đầu loan truyền tin tức quan hệ của hai người bọn họ. Trong đó càng xem các loại suy đoán càng khiến người ta quáng
mắt.
- Chị Tiểu U, chân đã đỡ hơn chưa, em đến đẩy chị được không?
Trước cửa phòng học, Hứa Quỳnh nghênh đón, mang theo nụ cười quan tâm hỏi.
Chỉ là nụ cười này ở trong mắt Lạc U, thấy thế nào cũng cảm thấy dối trá cùng chói mắt.
Lạc U lạnh lùng lướt qua Hứa Quỳnh một chút, cái
gì cũng đều không nói. Diệp Vẫn Thần cảm giác được thái độ lạnh lùng của Lạc U lúc này, cũng không dừng lại, trực tiếp đẩy Lạc U vào lớp học,
hoàn toàn xem như Hứa Quỳnh không tồn tại.
Sắc mặt của Hứa Quỳnh trở nên khó coi, cắn cắn môi dưới nhưng cũng không có tiến lên để tự tìm phiền phức nữa.
Trong phòng học bàn ghế đều là một người, Diệp Vẫn Thần đem cái ghế của Lạc U chuyển đi, rồi đẩy Lạc U qua. Sau đó liền đi đến vị trí của chính mình – bên trong góc cuối của phòng học.
Nhưng vào lúc này, giọng điệu Lạc U hờ hững nói rằng: “Anh ngồi ở bên trái của tôi đi.”
Giọng nói của Lạc U không lớn nhưng người xung quanh đều có thể nghe thấy rõ
ràng. Trong chốc lát sắc mặt mọi người đều trở nên quái dị. Vị trí bên
trái Lạc U vẫn luôn trống không, bởi vì đó là vị trí của Trịnh Nghị
Phong. Sau khi tựu trường Trịnh Nghị Phong chỉ học một tháng liền xin
nghỉ cho đến hiện tại. Trịnh gia là thế gia quân nhân, lần này Trịnh
Nghị Phong cũng là tham gia một tổ chức quân đội đơn giản để huấn luyện
thành bộ đội đặc chủng. Loại huấn luyện này, tiêu chuẩn tham gia có hạn. Nếu như không có bối cảnh hùng hậu người bình thường căn bản không thể
tham dự.
Toàn trường học người người đều biết đại thiếu gia Trịnh gia Trịnh Nghị Phong đang theo đuổi Lạc U. Vị trí bên trái là Trịnh Nghị
Phong chủ động tìm giáo viên sắp xếp. Nhưng lúc này Lạc U nói một câu
liền để Diệp Vẫn Thần ngồi ở chỗ đó. Vẻ mặt của mọi người làm sao không
trở nên quái lạ đây.
Vị trí bên phải của Lạc U cũng là một bạn
học nam nhưng cũng là lớp phó học tập đang đeo một đôi kính gọng đen
cồng kềnh. Thấy cảnh này, chớp mắt một cái, lại chớp mắt thêm một lần
nữa, có chút ngượng ngùng đứng lên nói: “Tớ, tớ nhường vị trí này cho
cậu đó.”
Mặc dù lớp phó học tập Triệu Viễn xem như có chút ngây
ngô nhưng trên thực tế vẫn rất thông minh, bằng không cũng sẽ không nói
ra những lời như vậy. Vị trí ở bên cạnh Lạc U này, có khi lại là chỗ
ngồi không tốt.
Có điều ý tốt của Triệu Viễn đương nhiên không
được tiếp nhận. Bất luận là Lạc U hay Diệp Vẫn Thần đều không có phản
ứng. Diệp Vẫn Thần chỉ sững sờ một chút liền ngồi ở vị trí của Trịnh
Nghị Phong. Ánh mắt nhìn về một bạn học, bạn học kia lập tức đi tới vị
trí trước kia của Diệp Vẫn Thần, thu dọn đồ đạc của Diệp Vẫn Thần rồi
đưa đến. Mà sau đó, Diệp Vẫn Thần cũng đem đồ đạc của Trịnh Nghị Phong
số lượng không nhiều lắm, thu dọn xong liền ném trên bục giảng. Hành vi
vô cùng kiêu ngạo.
Lớp phó học tập lúng túng ngồi xuống. Xung
quanh yên tĩnh đến kì lạ. Ánh mắt vô tình hay cố ý đều nhìn hai người
Lạc U và Diệp Vẫn Thần. Nghĩ đến lúc Trịnh Nghị Phong trở lại đến cùng
là việc kinh khủng gì sẽ xảy ra.
Mà ở trong không khí kì lạ này,
Lạc U cùng Diệp Vẫn Thần lại có vẻ vô cùng thản nhiên. Hai người yên
tĩnh xem sách, căn bản không đem phản ứng của mọi người nhìn ở trong
mắt.