Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu

Chương 188: Chương 188: Cô mới là tác giả thật sự 3




“Ngụy giáo sư xử hay lắm!” Lê Hàn dẫn đầu hô, mọi người rối rít ủng hộ.

Lô Thanh Vân nắm chặt quả đấm, mặt đầy khuất nhục, lần này, nếu muốn tốt nghiệp thì phải tốn rất nhiều tiền bạc.

Hơn nữa, chuyện cậu ta làm bị bại lộ, mọi người sẽ bàn tán, rất nhanh sẽ thành một truyền mười mười truyền trăm, mọi người trong trường đều cũng sẽ biết. Cậu ta sẽ không còn là sinh viên xuất sắc làm mưa làm gió nữa, mà sẽ biến thành người có nhân phẩm tồi tệ bị mọi người cười nhạo.

Lô Thanh Vân bây giờ chỉ hối hận tại sao mình không vứt luận văn của Tô Tử Bảo đi, tại sao phải uổng công vô ích như vậy, tại sao lại tham lam như vậy.

Đều do Tô Tử Bảo, đều do tên đàn ông bên cạnh cô ta, nếu không thì tôi chính là hạng nhất, tôi sẽ là nhân vật quan trọng được mọi người sùng bái.

Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Lô Thanh Vân giận xanh mặt, mà không phát hiện ra rằng lỗi sai là của anh ta.

Tiết học cuối cùng này ngoại trừ bàn luận về vấn đề này, còn lại thì đều là tự học, Lê Hàn nhân cơ hội đặt rất nhiều câu hỏi về meco, cùng với giáo sư Ngụy Kiến Hưng trò chuyện sôi nổi. Mọi người cũng ồn ào nói về chuyện vừa phát sinh, Tô Tử Bảo nhìn Bùi Dực ở bên cạnh gục xuống bàn tay chống cằm mắt híp lại ngủ gà ngủ gật, khóe môi liền cong lên.

Anh mặt bộ quần áo rất thời thượng và đẹp đẽ, nhìn giống như một công tử đào hao vậy, da thịt trắng noãn, anh tuấn tà mị, khiến cho các nữ sinh ở xung quanh luôn luôn bị chú ý mà nhìn trộm.

“Tại sao lại nhìn lén anh?” Hàng lông mi dày dài khẽ chớp.

Tô Tử Bảo vội vàng di chuyển ánh mắt, “Em... Em không nhìn anh.”

“Ba.” Một cái hôn nhẹ nhàng rơi vào trán của Tô Tử Bảo, hôn xong anh lại quay về như chưa có chuyện gì, khiến cho không ít các nữ sinh đang nhìn lén xung quanh tan nát cõi lòng.

Tô Tử Bảo vội vàng nhìn giáo sư, sau khi xác định không bị chú ý mới nói, “Anh làm gì vậy?”

“Thưởng cho em vừa mới trả lời rất tốt. Vốn dĩ anh định về mới thưởng, nhưng nhìn thấy ánh mắt nóng hừng hực của em lúc nãy, dường như không chờ được nữa, nên anh đành thưởng một chút.” Bùi Dực nhếch môi, giống như một chú hồ ly vừa mới trộm được thịt sống vậy.

Tô Tử Bảo cắn môi, “Ai không chờ được chứ, anh cho rằng em giống anh, trong đầu chỉ có...”

“Bản sắc của đàn ông.” Bùi Dực cười híp mắt chặn lại những lời cô đang định nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.