Đợi đến khi hết tiết, Lê Hàn ngang ngược nện một quyển sách lên đầu Lô Thanh Vân, khiến mọi người giật nảy mình.
“ Xin lỗi, trượt tay.” Lê Hàn nhặt lên sách, đi tới trước mặt Tô Tử Bảo, rõ ràng là đang giận thay cô.
Lô Thanh Vân bị đập không nhẹ, nhưng không dám nói gì, mọi người thấy như vậy, rất nhiều người đã không ưa Lô Thanh Vân từ lâu liền “Trượt tay” đánh cậu ta đến mức thê thảm. Lô Thanh Vân hận Tô Tử Bảo cùng Bùi Dực đến mức nghiến răng ken két, nhưng chỉ dám ôm đầu trốn chui như chuột.
Ba ngày sau Tô Tử Bảo cũng không nhìn thấy Lô Thanh Vân nữa, cho dù có nhìn thấy ở trong lớp, thì cậu ta cũng trốn đi, mọi người đều biết chuyện cậu ta ăn trộm luận văn của Tô Tử Bảo, khinh thường cậu ta, cho nên đều cô lập cậu ta, chức vị ở hội học sinh cũng bị tước mất.
Tô Tử Bảo cảm thấy cậu ta đã bị dạy dỗ, cũng lười quan tâm đến cậu ta, cứ như vậy trải qua một tuần.
Cửa trường học, Thẩm Hề chờ Tô Tử Bảo. Anh kéo cửa xe xuống để hóng gió, vừa đúng lúc đó bị một nữ sinh đi ngang qua phát hiện ra.
“Anh... Anh là Thẩm Hề tác giả của《 nhân danh tình yêu》? Anh là thần tượng của em đấy, anh ký tên cho em được không?” Người nữ sinh thanh mảnh đi qua, trong tay ôm mấy cuốn sách, chính là Đào Thi Tình.
Cô nhà nghèo, nhưng mà xinh đẹp, cô rất coi thường những anh chàng công tử nhà giàu theo đuổi mình, cảm thấy những người đó đều rất nông cạn, chỉ là ỷ vào việc mình có tiền.
Người cô thích nhất chính là Thẩm Hề. Bởi vì Thẩm Hề đi lên từng bước một, anh không có người nhà, có thể có thành tựu như ngày hôm nay đều là kết quả của sự nỗ lực của bản thân, hơn nữa anh viết văn rất có hồn, được rất nhiều nữ sinh thích. Hơn nữa bản thân lại đẹp trai giống như diễn viên, được gọi là nhà văn nam thần, ngay lập tức liền tóm được trái tim của rất nhiều nữ sinh.
Đương nhiên cũng trở thành đối tượng lý tưởng của Đào Thi Tình.
Dĩ nhiên, những sinh viên nếu như chỉ có tự đi lên nhưng lại vừa nghèo vừa xấu, thì vẫn coi thường.
Cứ tự rêu rao rằng mình thích Thẩm Hề là vì anh tự cố gắng đi lên và nỗ lực, nhưng mà nếu như không phải bây giờ anh đã công thành danh toại, hơn nữa còn có được gương mặt có thể kiếm cơm ăn như thế, thì Đào Thi Tình sao có thể thích anh được.
“ Được.” Thẩm Hề lịch sự đáp lại, anh lấy một chiếc bút từ trong hộp xe ra, “Ký vào đâu?”
Anh luôn đáp ứng yêu cầu của những người hâm mộ mình.
“Ở đây.” Đào Thi Tình rút ra một tờ giấy trắng.
Sau khi ký xong, Đào Thi Tình đỏ mặt nói, “Có thể bắt tay với anh không?”
“ Được.” Thẩm Hề lịch sự cầm lấy tay của Đào Thi Tình.