“Nói gì đi! Cậu trả lời đi!” Xung quanh không ít người hô lên.
Nhưng mà Lô Thanh Vân mặt mày xanh mét, không nói được lời nào.
“Thứ cậu tự viết, sao lại không trả lời được.” Có người nói ra nghi ngờ.
Lê Hàn ngồi bên kia cười nhạt, “Bởi vì bài luận văn này, vốn dĩ không phải là của cậu ta, đương nhiên là cậu ta không trả lời được“.
Cô không chọn học Ngụy Kiến Hưng, nhưng mà lần trước cô biết được vị giáo sự này có nghiên cứu rất kỹ về meco từ Tô Tử Bảo, cho nên mới cố ý tới dự thính, cũng là tới để nghiên cứu cùng giáo sư một chút.
Luận văn của Tô Tử Bảo, Lê Hàn trước kia cũng xem qua, không nghĩ tới lại bị Lô Thanh Vân ăn cắp.
Ngụy Kiến Hưng không dám tin, “Đây không phải là do em viết? Vậy tại sao em lại viết tên em lên?”
“Rốt cuộc là có phải do em viết không, hay là chép ở trên mạng? Trời ạ, không thể nào, sinh viên xuất sắc lại chép luận văn ở trên mạng“.
Mọi người tràn đầy khinh bỉ.
Ngược lại Trần Viên - người thích cậu ta lại phản bác, “Không thể nào, bạn Lô sẽ không thể đi chép như vậy được, chắc chắn là do bạn ấy viết.”
“Nếu thật sự là do em viết, vậy em nói lý do đi.”
“Đúng vậy, vẫn còn những loại người như vậy, chép xong bị phát hiện còn thừa chết không chịu nhận, thật không biết xấu hổ.”
Mọi người mắng xối xả, Lô Thanh Vân bị chửi đến mức mặt đỏ tía tai, chỉ có Trần Viên là đang cố bảo vệ cậu ta, cứ luôn nói là do cậu ta viết.
Nhưng Trần Viên càng nói là cậu ta viết, mọi người lại càng muốn cậu ta phải trả lời.
Lô Thanh Vân vốn tưởng rằng yên lặng thì sẽ có thể tốt hơn một chút, không nghĩ tới Trần Viên này lại không có não mà cứ mãi nói giúp hắn, không thể nhịn được nữa hướng về phía Trần Viên hét, “Cái đồ béo phì chết tiệt nhà cậu im miệng cho tôi!”
Trần Viên không dám tin rằng nam thần trong lòng mình lại dám nói với mình như vậy. Cô béo, cũng thể để người khác gọi là đồ béo phì chết tiệt, điều này quá là sỉ nhục người khác rồi.
Những người khác đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo tiếng ồn ào càng lớn hơn.
“Có phải là đàn ông không vậy, cậu ấy vừa mới bảo vệ cậu vậy mà cậu còn hét cậu ấy.”
“Đáng đời, không nhận rõ người tốt xấu, đã bị phát hiện ra là đi chép bài rồi còn bảo vệ cậu ta.”
“Vẫn là do cậu ta quá đáng, người bạc tình bạc nghĩa như vậy, khó tránh khỏi sẽ làm ra những chuyện như sao chép này“.
“Nếu tác giả không trả lời được, vậy thì để cho tác giả thực sự của bài luận văn này trả lời một chút.” Bùi Dực vừa nói, vừa nhìn Tô Tử Bảo.
Gương mặt anh tuấn của anh, gương mặt đẹp như phong cảnh đẹp nhất thế gian này vậy.
Lúc này anh nhìn cô, ý cười trong đôi mắt hẹp dài tràn ra, đem cả thế giới thổi thành màu sắc ấm áp.
Một khắc kia, vô số hình ảnh lướt qua trước mắt. Anh dắt tay cô bước ra khỏi xe hoa đối mặt với đám truyền thông đầy ác ý, anh đánh Hàn Ly đến mặt mũi sưng vù và nói với cô rằng thứ anh không sợ nhất chính là rắc rối, anh cùng cô về nhà mẹ đẻ đối xử với bố mẹ mình hết sức thân thiện hiền lành, anh ôm cô đi trên con đường ngựa xe như nước, anh ở trong phòng thử quần áo ôm lấy cô và nói, vợ đừng sợ, có anh ở đây.