Bùi Dực lẳng lặng nhìn Tô Tử Bảo đang ngồi dưới ánh đèn trước đàn piano. Người phụ nữ này là người vợ mà Bùi Dực mới cưới về nửa tháng trước, một bình hoa vô dụng trong giới giải trí, lúc bé bởi vì đánh nhau, nên bị đem ra nước ngoài quản giáo.
Cô ra nước ngoài ba năm, không người nào biết cô đã trải qua điều gì, nhưng mà đến lúc cô về nước, lại khác biệt hoàn toàn so với cô của ba năm trước.
Nếu như không phải là gương mặt này, thì thật sự là sẽ phải hoài nghi xem có phải là cùng một người không.
Cô thông minh, ẩn nhẫn, có năng lực xuất sắc và thiên phú âm nhạc, hôm nay còn thể hiện được tài piano cao siêu, cô vợ nhỏ như cô, còn có những điều gì, là anh chưa được biết?
Giống như anh lấy được một bảo bối vậy, một người vợ thú vị hơn tất cả những nghệ sỹ trong Hải Thành này.
Đánh xong một bài, tiếng vỗ tay liền vang lên như sấm dền.
Tô Tử Bảo nhàn nhạt liếc Diêu Liên Y, đứng dậy, đi đến bên cạnh Bùi Dực, yên tĩnh ngồi xuống.
Có người muốn phỏng vấn cô, đều bị Tống Anh Kiệt chặn lại. Phu nhân của Bùi gia cũng không phải là người trong ngành giải trí, không có nghĩa vụ tiếp nhận phỏng vấn, mọi người bất đắc dĩ, đành phải hướng mic về phía Bùi Thi Thi cùng Diêu Liên Y.
Diêu Liên Y vốn là muốn mượn lần này để chà đạp Bùi Thi Thi, không nghĩ tới lại bị Tô Tử Bảo hoàn toàn lấn át danh tiếng.
Tô Tử Bảo thừa cơ nhìn qua sắc mặt của Hạ Thừa Diệp, nghe thấy ca khúc của Tô Tử, trong mắt của hắn không hề có một chút hoài niệm nào về cô, mà là nhíu chặt mày, nghĩ đến phải làm thế nào để áp đi sự nổi tiếng của Tô Tử Bảo.
Người đàn ông này, lại bạc bẽo đến vậy. Tô Tử, cô xem đi, xem có phải là kiếp trước, cô đã quá ngu xuẩn rồi không.
Giờ khắc này, sự hận thù của Tô Tử Bảo vẫn y nguyên như trước, nhưng mà đã không phải là hận anh ta phản bội nữa rồi, mà chỉ hận anh ta đã hại chết cả ba người nhà mình.
Một người đàn ông như vậy, Tô Tử không gả cho hắn, thì cô đúng thật là may mắn.
“Đàn hay lắm.” Bùi Dực nghiêng đầu, nhìn qua Tô Tử Bảo, “ Danh tiếng của Diêu Liên Y đã bị em cướp đi rồi, lần này đúng là em đã gây được một trở ngại lớn cho hắn rồi.”
Tô Tử Bảo đè nén cảm xúc của mình xuống, nhìn qua Bùi Dực nhàn nhạt cười, “Bọn hắn có muốn hận thì cũng là hận anh. Bùi tam thiếu của chúng ta, sao có thể làm em và Bùi Thi Thi đây? Em đoán, bây giờ trong lòng bọn hắn đang thầm chửi anh là anh đã giở trò đấy.”
“Ai bảo em là vợ của anh, anh không giở trò vì em, thì giở trò vì ai?” Nụ cười của anh lưu luyến, lời nói ôn nhu.
Tô Tử Bảo cười khẽ, “Cũng đã hát xong rồi, chúng ta về thôi. Chắc hẳn đầu đề trên mặt báo ngày mai sẽ rất đặc sắc, Thi Thi cũng theo đó mà nổi tiếng hơn một chút, mục đích của chúng ta đều đạt được, tranh thủ đi thôi, chắc hẳn Hạ Thừa Diệp cùng Diêu Liên Y nhìn thấy chúng ta sẽ cảm thấy rất chướng mắt.”
“Anh còn tưởng là em sẽ còn ở lại đi loanh quanh lâu hơn để cho bọn họ càng thêm ngứa mắt chứ.” Bùi Dực lười biếng cười nói.
Tô Tử Bảo thành thật nói, “Nhưng mà em nhìn thấy bọn họ, cũng cảm thấy rất chướng mắt.”
Lần này, cuối cùng cũng vì bản thân và cha mẹ nói ra những lời ác ý.
Nhưng mà vẫn còn chưa đủ, Diêu Liên Y của bây giờ, Hạ Thừa Diệp của bây giờ, đều đứng ở vị trí rất cao, muốn lật đổ bọn họ, thì cô cần phải nhanh chóng tiến lên phía trước.
“Ừm, về nhà.”