Tô Tử Bảo về rất muộn, đợi đến lúc cô ra khỏi cửa, ngoại trừ bảo vệ của công ty Đế Tước ra thì đã không còn một ai.
Trong đại sảnh người nữ giúp việc đang đem đồ ăn bày trên bàn, các loại đồ ăn được phối hợp phong phú.
“Sao cô lại nấu cơm vậy?” Tô Tử Bảo nhìn qua đồ ăn nóng hổi ở trên bàn, nghi ngờ nói, “Bùi Dực ở nhà à?”
Bây giờ đã không còn là giờ cơm nữa rồi, mấy người nữ giúp việc mặc dù ở đằng sau biệt thự, nhưng nếu như không có phân phó, thì cũng không thể tự tiện vào trong nhà chủ để nấu cơm.
Quản gia Bùi An cười nói, “Hoan nghênh Thiếu phu nhân về nhà. Thiếu gia không ở nhà, nhưng là thiếu gia phân phó đấy, Thiếu phu nhân hôm nay trở về muộn một chút, thiếu gia phân phó chúng tôi chuẩn bị bữa tối.”
Tô Tử Bảo khẽ giật mình, chỉ thấy Bùi An tiếp tục nói: “Thiếu phu nhân vừa ra khỏi cửa lớn của công ty Đế Tước, bảo vệ của bên đấy liền gọi điện tới, tôi liền bảo bọn họ chuẩn bị. Cũng không biết có hợp với khẩu vị của thiếu phu nhân không, vì vậy nên làm vài món thường hay làm. Thiếu phu nhân nếu không thích, cơm tàu, cơm Tây, món ăn thường ngày, mỳ ý, bò bít-tết, cà ri, đều có thể bỏ đi làm lại.”
Tô Tử Bảo nhìn qua một bàn đồ ăn kia, hít sâu một hơi.
Bùi Dực vẫn còn nhớ cô cả ngày đều chưa ăn cơm, vừa nói Lạc Băng Uyển sinh bệnh, một bên lại chu đáo bảo người ta chuẩn bị những thứ này. Anh đối với cô không có cảm tình, nhưng cũng vẫn chiều chuộng cô.
Bọn họ là vợ chồng trên danh nghĩa, Bùi Dực làm được đến thế này, đã là quá đủ rồi.
“Ừm, tôi biết rồi. Cám ơn, mọi người vất vả rồi.”
Bản ăn bằng đá cẩm thạch to dài, Tô Tử Bảo ngồi ăn cơm một mình. Quản gia cùng nữ giúp việc đều lui xuống, cảm giác ngồi trong ngôi nhà rộng lớn thật mênh mông trống trải.
Cơm nước xong xuôi, cô ngồi trên sô pha trong phòng khách bắt đầu sáng tác bài hát, tuy rằng đã là thời đại tin tức, nhưng mà cô mỗi lần ghi gì đó đều có thói quen dùng giấy bút. Thời gian từ từ trôi qua, Tô Tử Bảo trước mặt có một chồng bản thảo, viết rồi lại sửa, sửa rồi lại viết.
Vốn Tô Tử Bảo định sáng tác bài hát cho Lạc Băng Uyển, nhưng mà hiện tại cô không có ở đây, rút cuộc là viết cho ai đây, không có tâm tình, vì vậy cũng không nghĩ được gì, cực kỳ bực bội. Rất ít khi tâm tình trở nên như vậy, thức đến nửa đêm, bản thảo không viết ra được, Bùi Dực cũng chưa trở về.
Tô Tử Bảo đùa nghịch cây bút nước trong tay, ánh mắt nhìn sang đồng hồ treo trên tường, đã hai giờ sáng rồi, cô theo thói quen nhìn về phía cửa lớn, đột nhiên tự giễu, mình làm sao thế này? Chẳng lẽ là đang đợi Bùi Dực trở về sao?
Anh đêm tân hôn cũng không trở về như vậy, một người công tử đào hoa như vậy thì chuyện này vốn là chuyện thường, bây giờ xem ra cũng không biết là đang phong lưu ở đâu nữa, chắc là sẽ không trở về rồi.
Tô Tử Bảo đặt bút xuống, cũng không biết mình suy nghĩ cái gì, việc sau khi trùng sinh, chẳng có gì thuận lợi. Vừa tỉnh dậy liền gặp phải chuyện chủ nhân của cơ thể mà cô trùng sinh vào nhảy xuống biển để trốn phải kết hôn, khó lắm mới có được một khế ước để cứu vãn cuộc hôn nhân, trong hôn lễ còn gặp một tên đàn ông không ra gì phá rối, thiếu chút nữa thì bị anh ta hại, rốt cuộc thuận lợi gả cho Bùi Dực, cho rằng mình đã có thể lấy được của hồi môn.
Nhưng thì ra cũng chỉ là hư ảo.