Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu

Chương 45: Chương 45: Lạc Băng Uyển ốm rồi 2




Tô Tử Bảo kiếp trước lăn lộn nhiều năm, sao có thể không nhìn ra sự bất thường trong cái lần nghỉ ốm này. Lạc Băng Uyển chỉ sợ không có bệnh, mà chỉ là, không biết cô đã đắc tội gì với cô ấy, mà cô ấy không đồng ý gặp mặt mà thôi.

Giống như đám nhân viên cấp cao sáng nay đã bài xích cô vậy.

Cô có thể trấn áp được đám nhân viên cấp cao, nhưng mà lúc này đối mặt với Lạc Băng Uyển đang không biết ở đâu, cô lại cũng không thể ra nước ngoài mà đi tìm.

“Được, em hiểu rồi.” Tô Tử Bảo nắm chặt nắm đấm, đứng dậy đi ra ngoài.

Bùi Dực không có làm sai, anh chỉ là một người chồng trên danh nghĩa của cô, thế nhưng trong nội tâm lại không thể kìm nén được sự thất vọng. Anh ngày hôm qua vẫn còn ôn nhu mà đồng ý cho cô vào làm trong công ty truyền thông Đế Tước, làm cho cô cảm thấy vui mừng.

Hôm nay anh lãnh đạm, giống như một chậu nước lạnh tưới xuống, làm cho Tô Tử Bảo thanh tỉnh.

Anh nguyện ý giúp đỡ, cô cảm kích. Không muốn giúp cô, vậy cũng rất bình thường. Cho dù là anh có giúp đối thủ của cô, cô cũng chỉ có thể tiếp nhận.

“Anh đã đặt cơm cho em rồi.” Giọng nói của Bùi Dực vang lên từ phía sau.

Tô Tử Bảo lãnh đạm nói, “Cơ thể không khỏe, không muốn ăn, Bùi Thiếu anh cứ ăn đi.”

Bùi Dực nhìn bóng lưng của cô bước ra ngoài không khỏi buồn cười, cô vậy mà cũng lấy lý do “Cơ thể không khỏe” để đánh trả anh.

Vừa ra cửa, Tô Tử Bảo liền đụng vào Tống Anh Kiệt đang cầm mấy hộp cơm, “Ồ? Tô Tử Bảo, cô đi đâu đấy? Bùi Thiếu cũng thật sự là, tôi vừa đến cửa công ty, lại bắt tôi quay lại mua thêm một phần cơm. Hứa Phàm bị cô điều rời đi rồi, nhất thời chẳng có ai phù hợp, làm cho bản thiếu gia phải tự ra ngoài mua, bố tôi cũng còn chẳng sai tôi như vậy, từ khi theo anh ta liền phải làm như trâu như ngựa, ngay đến cả công việc của công nhân cũng phải làm rồi...”

“Lạc Băng Uyển ốm nghiêm trọng lắm sao?” Tô Tử Bảo cắt ngang lời anh ta, đôi mắt sáng ngời đem theo sự sắc sảo áp bức người khác.

Tống Anh Kiệt sờ sờ đầu giống như một vị hòa thượng, “Có ốm đâu? Có gì mà nghiêm trọng hay không nghiêm trọng chứ, không phải là gần đây tâm tình không tốt đi ra ngoài giải sầu sao... Hừ! Dựa theo trí nhớ của tôi thì, đúng đúng đúng, có bệnh! Cô ta có bệnh!”

Tô Tử Bảo lạnh lùng cười cười, “Vừa rồi không phải nói chỉ là tâm tình không tốt thôi sao?”

“Cái này... Cái tâm tình không tốt này... Chính là.. Bệnh trầm cảm!” Tống Anh Kiệt vắt hết óc, cuối cùng nói ra điều này, “Đúng đúng đúng, chính là bệnh trầm cảm! Rất nghiêm trọng, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng, ra ngoài giải sầu có ích cho việc hồi phục.”

Tô Tử Bảo lạnh lùng nhìn anh ta thật lâu, nhìn đến nỗi Tống Anh Kiệt cảm thấy ót đổ mồ hôi. Trước kia sao lại không cảm thấy ánh mắt của cô tiểu thư vô dụng nhà họ Tô này, lại khủng bố như vậy chứ?

“Trước kia còn cảm thấy buồn bã vì tại sao công ty truyền thông Đế Tước là sản nghiệp của Bùi gia mà lại sa sút đến vậy, hiện tại cuối cùng tôi cũng đã hiểu rồi. Ngay đến cả nghệ sỹ muốn đi làm là đi làm, không muốn đi làm liền nghỉ phép, có thể thấy, bình thường công ty này quản lý nghệ sỹ thế nào rồi.” Tô Tử Bảo nhàn nhạt nói ra những lời này, quay người đi về phòng làm việc của mình.

Lạc Băng Uyển không trở lại, Bùi Dực cũng không cho Tô Tử Bảo tìm cô trở về, nhưng mà đừng tưởng rằng như vậy thì cô sẽ từ bỏ.

Cùng lắm thì viết ca khúc trước, sau đó sẽ đi tìm người hát. Không có Lạc Băng Uyển, nhưng mà giao ước này, cô vẫn phải toàn lực ứng phó.

Vì báo thù, cô tuyệt không buông bỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.