Nhưng chỉ là trông anh quá đẹp trai, cho nên mỗi lần lên lớp cùng với Tô Tử Bảo đều sẽ hấp dẫn được một lượng lớn sự chú ý từ các nữ sinh, còn không ít người hỏi xem Bùi Dực học lớp nào.
Nhưng mà sau khi Bùi Dực đến mấy lần thì có một số người cũng biết rồi, người này là bạn trai của hoa khôi Tô Tử Bảo.
Ngụy Kiến Hưng vô cùng nghiêm khắc, vừa lên lớp là sẽ chấm điểm bài luận văn lần trước, những bài không đạt hoặc là tên của những người không nộp bài, ông đều bắt bọn họ thi lại.
“Tô Tử Bảo, Dương Nhị Đán... Trượt.”
Tô Tử Bảo trợn mắt hốc mồm, không tưởng tượng nổi nhìn Bùi Dực, “Không thể nào, em viết tốt như vậy mà cũng trượt sao?”
Tô Tử Bảo sao có thể trượt môn được?
Nghe thấy Tô Tử Bảo đã bị rớt môn, trên mặt Lô Thanh Vân liền thoáng qua nét cười.
Ngụy Kiến Hưng lại nói, “Trong lớp chúng ta có một bạn viết luận văn rất tốt, cái nhìn độc đáo, suy nghĩ rõ ràng, xem ra rất có hiểu biết về meco. Không nghĩ tới trường của chúng ta, cũng có người nghiên cứu về meco kỹ như vậy. Cái nhìn như vậy, sự nhạy bén như vậy, người thế này sau này nhất định có thể có thành tựu xuất sắc. Chúc mừng Lô Thanh Vân của lớp chúng ta, đạt được hạng nhất trong khóa lần này. Bây giờ đem luận văn của bạn, chia sẻ cho mọi người một chút“.
Vừa nói, Hoan Đăng Phiến liền chuyển bài luận văn của Lô Thanh Vân thành ppt sau đó phát lên, Tô Tử Bảo ngây người.
Đây không phải là của mình sao?
Lô Thanh Vân không nghĩ tới Ngụy Kiến Hưng lại tán thưởng bài luận văn này đến vậy, lại làm thành bản ppt để cho mọi người xem, trong lòng có một chút bất an. Như vậy thì Tô Tử Bảo sẽ biết là mình sử dụng luận văn của cô ta mất.
Nhưng mà suy nghĩ lại một chút, thì sợ cái gì, cô ta nói bản luận văn này là của cô ta thì sẽ là của cô ta sao? Cứ sống chết không nhận là được.
“Đây chính là luận văn của Lô Thanh Vân sao? Không hổ là học sinh xuất sắc, viết tốt thật.”
“Đúng vậy, lợi hại lợi hại.”
Trong phòng học bàn tán sôi nổi, Tô Tử Bảo quay về phía Bùi Dực, “Đây là luận văn của em.”
Bùi Dực đương nhiên cũng nhận ra, bởi vì lúc Tô Tử Bảo viết luận văn anh cũng đang ngồi ở bên cạnh để chơi game. Nhìn thấy ký tên là Lô Thanh Vân, con mắt hẹp dài của Bùi Dực thoáng hiện ra một thoáng lạnh lùng.
“Nhất định là tiểu nhân âm hiểm Lô Thanh Vân đã đổi tên của em thành của cậu ta, kết quả liền biến thành em không có bài luận văn, em trượt môn. Cậu ta là lớp trưởng, lần trước cậu ta chính là người chuyển bài luận văn giúp giáo sư. Em nhớ ra rồi, đúng vậy, chính là cậu ta. Không nghĩ tới cậu ta lại nhỏ mọn đến vậy, bởi vì em cự tuyệt cậu ta cho nên cậu ta gây khó dễ cho em, còn ăn cắp thành quả lao động của em. Nhưng mà bây giờ cũng không có cách nào để chứng minh đây là luận văn của em, dù sao thì cậu ta cũng viết tên của cậu ta lên rồi.” Tô Tử Bảo trong nháy mắt liền rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra và nguyên nhân.