Bùi Dực cũng để mặc cho cô lôi kéo, đứng dậy không tập trung mà đi theo cô, trong miệng vẫn không quên đùa giỡn, “Đừng a, ban ngày ban mặt đến phòng ngủ, cái này không tốt lắm đâu. Anh là người đứng đắn.”
Tống Anh Kiệt nhìn bóng lưng của hai người, không khỏi thầm cảm thấy buồn cười.
Cửa phòng phanh một cái đóng lại, Bùi Dực đứng dựa lưng vào cửa phòng, Tô Tử Bảo ánh mắt sáng rực nhìn anh, trong mắt cháy lên khát vọng thiêu đốt, dường như đang nổi lên một điều gì đó.
Bùi Dực nhẹ nhàng thè lưỡi ra liếm môi, âm thanh tràn đầy tức giận, “Sao thế, tối hôm qua sau khi nhìn thấy anh, bây giờ đã cảm thấy không chờ được nữa rồi à? Xem ra cô vợ nhỏ của anh rất hài lòng với cơ thể của anh.”
“Hừ!” Tô Tử Bảo mặt đỏ lên, những lời giải thích mà cô vừa phải suy nghĩ hồi lâu bị anh cắt ngang, mất hết khí thế, đành buồn tẻ nói, “Anh có biết của hồi môn của em, tài khoản và bất động sản trị giá 100 triệu, cùng với 25% cổ phần của tập đoàn Tô thị, chúng ta đều không động đến được, phải sau 30 tuổi mới có quyền sử dụng, hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là cho một chút tiền tiêu vặt mà thôi.”
Bùi Dực gật đầu, “Anh biết.”
“Vậy anh có biết khoản tiền 200 triệu là tiền đầu tư giữa tập đoàn Tô Thị và Ngự Thành? Chúng ta không nhúng tay vào được, bảy mươi phần trăm tiền lời tuy rằng cao, nhưng mà lại ở trong ngân hàng Thụy Sĩ, nói cách khác chính là trước năm 30 tuổi thì sẽ không có quyền sử dụng.”
Bùi Dực tiếp tục gật đầu, “Anh biết.”
“Bùi Dực, ông không thể đem Ngự Thành cho anh quản lý, 200 triệu đầu tư này đều đem cho bọn họ rồi, anh không cảm thấy quá thua thiệt sao? Đây là thứ cho chúng ta, có đầu tư thì cũng nên đầu tư cho hãng truyền thông Đế Tước! Dựa vào cái gì mà đầu tư cho Ngự Thành!” Tô Tử Bảo vẻ mặt lòng đầy căm phẫn.
Chỉ cần Bùi Dực động tâm với khoản đầu tư 200 triệu này, cô sẽ có thể có cớ để ra sức đòi 200 triệu tiền đầu tư này, có thể đề nghị với Bùi Dực để được vào làm ở hãng truyền thông Đế Tước một cách danh chính ngôn thuận.
Không nghĩ tới Bùi tam thiếu của chúng ta lại không nghĩ như vậy, “Mọi việc cứ để cho bên Ngự Thành làm, chúng ta chẳng phải làm gì chỉ phải chờ để lấy tiền, có gì mà thiệt chứ? Về phần em, thì càng không cần lo lắng, có anh ở đây ngày nào, thì ngày đó em không phải lo sẽ thiếu tiền tiêu.”
“Bùi tam thiếu, Bùi Kỳ Thành lấy hai nhãn hiệu quan trọng nhất của gia tộc anh, Ngự Thành và Thịnh Thế Châu Bảo đều thuộc về anh ấy, anh cũng là con trai của Bùi gia, anh không muốn dựa vào hãng truyền thông Đế Tước để tranh giành một chút cho mình sao?” Tô Tử Bảo đối với vị đại thiếu gia này thật sự bất đắc dĩ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bùi Dực ánh mắt đẹp đẽ chớp chớp, “Không có hứng thú.”