Một bên là tập đoàn địa chính Ngự Thành, một là Thịnh Thế Châu Bảo. Ngoài ra, còn có một số sản nghiệp ở quy mô nhỏ.
Truyền thông Đế Tước, chính là một trong những sản nghiệp nhỏ đó. Sản nghiệp quan trọng nhất của Bùi gia đều giao cho Bùi Kỳ Thành, chỉ ném một cái có được không có cũng không sao cho Bùi Dực.
Đều là con trai ruột, không biết tại sao lại có khác biệt lớn đến vậy? Nghĩ một chút, bởi vì lão gia của Bùi gia là quân nhân vì vậy nên không quản chuyện công ty, lại nhìn Bùi Dực bộ dạng phất phơ, Tô Tử Bảo dường như cũng có thể hiểu ra.
Cho dù là mình thì cũng không dám đem hai sản nghiệp lớn nhất giao cho Bùi Dực được. Dưới sự điều tra của Tô Tử Bảo, sau khi anh tiếp nhận công ty truyền thông Đế Tước, cả công ty của anh dưới sự quản lý cả anh hầu như không thu được lợi nhuận gì, chỉ có một nghệ sỹ có chút tên tuổi chính là Lạc Băng Uyển. Cũng chính là cả một công ty lại chỉ dựa vào một cái trụ cột này.
Nếu như không có Lạc Băng Uyển, vậy thì hãng truyền thông Đế Tước thật sự không biết sẽ biến thành cái bộ dạng gì. Nhất là khi tỉ lệ đào thải ở trong ngành giải trí lại cao như vậy.
Tô Tử Bảo nhìn tài liệu trong tay, khẽ lắc đầu, Bùi Dực căn bản không coi trọng hãng truyền thông Đế Tước, xét ngay đến thái độ của anh, thì Bùi gia chắc chắn cũng sẽ không giao Ngự Thành và Thịnh Thế Châu Bảo cho anh.
Nhưng mà nếu như không lấy được hai nhãn hiệu này, 200 triệu tiền đầu tư, càng không thể đem cho hãng truyền thông Đế Tước được.
Tô Tử Bảo cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng quyết định nhúng tay vào hãng truyền thông Đế Tước trước. Bởi vì công ty mà Hạ Thừa Diệp chính tay quản lý chính là công ty Vân Đình, cô phải đánh đổ công ty của anh ta, đó chính là nơi mà Tô Tử Bảo cần phải đánh vào.
Nếu như hãng truyền thông Đế Tước có thể nhanh chóng khởi sắc, vậy thì điều đó cũng có thể chứng minh được thực lực của truyền thông Đế Tước, bố sẽ không còn nhất định phải đầu tư cho Ngự Thành nữa.
Thật không ngờ rằng, Bùi Dực lại là CEO của hãng truyền thông Đế Tước. Chẳng trách lúc trước Tống Anh Kiệt lại liên tiếp nhắc tới hãng truyền thông Đế Tước, chỉ là lúc ấy cô cũng không chú ý, chẳng trách trong xe của bọn họ còn có sách, báo giải trí.
Quay về đến biệt thự, liền nhìn thấy Bùi Dực ở trong phòng khách không biết đang nói gì đó với Tống Anh Kiệt, vừa nhìn thấy Tô Tử Bảo bước vào, Tống Anh Kiệt đang lải nhải cũng ngậm miệng lại, nhưng mà Tô Tử Bảo lại mẫn cảm nghe ra chữ Lạc Băng Uyển.
Ánh mắt sáng rực của Tô Tử Bảo nhìn thẳng vào Bùi Dực, Tống Anh Kiệt còn cho rằng vị thiên kim nhà Tô gia trong truyền thuyết này muốn trách Bùi Dực cả đêm không về, đang muốn mở miệng nói vài câu để hòa hoãn bầu không khí, liền thấy Tô Tử Bảo kéo tay Bùi Dực, ánh mắt long lanh như nước, “Anh là tổng giám đốc của hãng truyền thông Đế Tước?”
“Khục...”Lời nói đang nhịn hồi lâu của Tống Anh Kiệt liền đem theo cà phê trong miệng phun ra, “Cô vẫn chưa biết chồng cô làm nghề gì?”
Tô Tử Bảo cũng bất ngờ, quả thật, mình là vợ Bùi Dực mà lại không biết chồng mình làm gì, phải đợi đến khi nghe mẹ nói mới biết anh là CEO của hãng truyền thông Đế Tước.
Nhưng mà những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là cô rốt cuộc cũng có thể làm thứ mà cô giỏi nhất, cùng đối đầu với Hạ Thừa Diệp.
“Em muốn vào làm trong công ty của anh!” Tô Tử Bảo nhìn chằm chằm vào Bùi Dực, nói ra từng chữ một.