Tô Lệ Nhã cũng nhẹ nhàng cười cười, “Khó mới có cơ hội gặp mặt chị và anh rể, đây là lần đầu tiên chị dẫn anh rể trở về nhà từ sau khi kết hôn, Lệ Nhã cũng đến để góp vui.”
Tô Gia Hân hướng về phía hai người bọn họ liếc mắt, gọi thân thiết như vậy làm gì, ai thừa nhận hai người chứ.
Trên thực tế, chị em Tô Tử Bảo, cho tới bây giờ đều chưa từng gọi Tô Chấn Triết là anh, cũng không thèm để ý đến Tô Lệ Nhã.
Sắc mặt của Lâm Tuyết Kiều đột nhiên trầm xuống. Người một nhà đang vui vẻ ăn một bữa cơm, đôi anh em này đến đây gây phiền toái làm cái gì.
Tô Quốc Cường vẫn luôn thiên vị cặp con riêng “Hiểu chuyện, hiếu thảo” này, hơn nữa bởi vì mẹ của chúng mất sớm, vậy nên ông cực kỳ chiếu cố cặp con riêng này. Chuyện của đời trước cô không rõ lắm, dù sao tình cảm của ba mẹ không tốt, ông Tô luôn thiên vị cặp con riêng.
“Đến rồi thì ngồi đi, đều là người một nhà, nói cái gì mà quấy rầy mới không quấy rầy chứ.” Tô Quốc Cường nói.
Anh em Tô Chấn Triết ngồi xuống, Lâm Tuyết Kiều làm như không nhìn thấy bọn họ, múc cho Bùi Dực thêm một bát canh, cười nói, “Bây giờ đang là mùa hè trời nóng nực, uống nhiều canh táo đỏ tuyết lê này một chút, thanh lọc hạ hỏa.”
“Cảm ơn mẹ. Nhìn màu sắc của canh táo đỏ tuyết lê này, đã cảm thấy cực kỳ hấp dẫn rồi.” Bùi Dực cười nói.
“Mẹ, con cũng muốn thanh lọc, con nhìn thấy một số thứ không sạch sẽ, nên rất nóng mắt!” Tô Gia Hân khó chịu nói.
Tô Tử Bảo thấy cô thiếu kiên nhẫn như vậy, liền nhẹ nhàng ở dưới gầm bàn đá cô một cái, múc canh cho cô nói, “Vậy uống nhiều một chút.”
“Vâng.” Tô Gia Hân rầu rĩ.
Cô rất nghe lời Tô Tử Bảo.
Tô Lệ Nhã vẻ mặt lúng túng, cười lớn nói, “Đúng rồi, bây giờ đúng là nghỉ hè, thời tiết thật sự là rất nóng.”
Lâm Tuyết Kiều liên tiếp gắp thức ăn cho Bùi Dực, cùng anh nói chuyện, mà Tô Gia Hân thì rầu rĩ không vui ngồi ăn, Tô Tử Bảo bình tĩnh ăn cơm, không để ý đến anh em Tô Chấn Triết.
Biểu hiện của Bùi Dực ở Tô gia rất nhẹ nhàng, không có một chút phong độ của một đại thiếu gia áo lụa nào.
Tô Quốc Cường thấy vậy càng hài lòng.
“Đúng rồi, mấy hôm trước em đột nhiên gặp Hàn Ly, anh ấy còn hỏi xem chị có sống tốt không.” Tô Lệ Nhã đột nhiên thình lình nói ra.
Tô Tử Bảo còn chưa kịp nói, Lâm Tuyết Kiều cau mày nói, “Đừng đề cập đến người này.”
“Đang yên đang lành nhắc đến người này làm gì, muốn giúp chúng ta thêm bực tức sao!” Tô Gia Hân tính tình nóng nảy chỉ có chút chuyện liền cháy bùng lên, đứng lên mắng, “Biết ngay cô đến đây là sẽ không được bình yên mà! Không nên gặp chị tôi thì tốt hơn!”
Tô Lệ Nhã rưng rưng ủy khuất nói, “Tôi... Tôi không có ý này. Chỉ là anh ấy tìm tôi hỏi chị có sống tốt không, nói muốn xin lỗi, tôi... Tôi thấy anh ấy thành tâm thành ý, không từ chối được, nên mới nhắc đến.”
“Anh ta còn muốn xin lỗi, anh ta còn mặt mũi để mà xin lỗi sao?Cô có biết là anh ta đối với chị tôi...” Tô Gia Hân còn chưa nói xong, đã bị Tô Tử Bảo cắt ngang.
“Gia Hân! Ngồi xuống, uống canh!” Tô Tử Bảo quát, Tô Gia Hân lúc này mới phát hiện, chị bây giờ khí thế thật mạnh mẽ.
Tuy rằng không phải là nhằm vào cô, nhưng mà cũng có thể cảm nhận được sự áp bức này.
“Vâng.” Tô Gia Hân không vui ngồi xuống bưng bát canh lên.