Tô Gia Hân vừa thấy vậy, lập tức xông lên nói, “Anh rể, còn em, còn em? Bố mẹ đều có quà rồi, còn em nữa?”
“Đây.” Bùi Dực đưa một chiếc hộp cho Tô Gia Hân.
Tô Gia Hân vội vàng mở ra, “Oa! Chiếc váy mới ra của Chanel, nước ngoài vừa mới bán ra, Hải Thành còn chưa có hàng. Vậy là em có chiếc váy độc nhất của Hải Thành rồi. Anh rể tốt quá! Em rất thích!”
Tô Tử Bảo nhìn thấy một màn này, trợn mắt há hốc mồm.
Cô chỉ biết là, chiều hôm nay sau khi Bùi Dực là phải đến Tô gia, liền gọi vài cuộc điện thoại, ngay đến cả những món quà này được đặt lên xe từ lúc nào cô cũng không biết.
Hơn nữa ngay đến chính bản thân cô còn không biết ba mẹ thích gì, vậy mà Bùi Dực lại điều tra được rõ ràng.
Tặng quà, giá trị vật chất chỉ là thứ yếu, tuy rằng bản thân cũng quý, nhưng quan trọng nhất chính là phải có tâm ý.
“Những người trẻ tuổi như các con quá phung phí rồi, quá xa xỉ. Sống, vẫn phải là tính toán tỉ mỉ.” Một giọng nói bảo thủ từ trên tầng hai truyền xuống, Tô Quốc Cường đi xuống.
Lâm Tuyết Kiều nói, “Được rồi, Bùi Dực, con mau đem hai bình rượu tuyết hoa về đi, đừng cho ông ấy uống.”
“Khục, tôi cũng chỉ nói vậy thôi.” Tô Quốc Cường vốn là một người gia trưởng, hay quen giáo huấn đôi lời, nhưng kỳ thật trông thấy Bùi Dực mang theo mấy thứ này tới đây, sự hảo cảm của ông đối với cậu con rể này liền tăng lên vùn vụt.
Rất hài lòng.
Vốn tưởng rằng Bùi gia hiện giờ đang hưng thịnh như vậy, Tô Tử Bảo lại còn bị gièm pha là muốn trốn hôn nên mới nhảy xuống biển, Bùi Dực còn là một công tử ăn chơi, tình cảm của hai đứa chắc chắn sẽ không tốt.
Hôm nay xem ra, Bùi Dực cũng rất để ý đến Tô Tử Bảo, cho nên mới rất chu đáo đối với nhà mẹ vợ như vậy.
Hôn sự mà ông để lại, coi như là viên mãn.
“Tuệ Ma, mau đưa đồ ăn lên đi.” Lâm Tuyết Kiều hôm nay đặc biệt vui vẻ, không chỉ có gặp được con gái, còn gặp được một cậu con rể tốt như vậy.
Cả nhà vừa ngồi vào mâm cơm, đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Chỉ chốc lát sau, đã nhìn thấy Tô Chấn Triết cùng Tô Lệ Nhã đi đến.
Sau khi trọng sinh, Tô Tử Bảo đã từng gặp Tô Chấn Triết ở trong hôn lễ, anh ta tướng mạo thanh tú, thoạt nhìn rất nhã nhặn, đeo một cặp kính mắt viền vàng. Tô Lệ Nhã thì ôn nhã xinh đẹp, rung động lòng người.
Bởi vì Tô Tử Bảo chỉ có một em gái ruột là Tô Gia Hân, hơn nữa vẫn còn đang đi học, sản nghiệp của Tô gia cần người quản lý, Tô Chấn Triết sớm đã vào nhậm chức tại tập đoàn Tô thị, hiện tại đã là tổng giám đốc của tập đoàn Tô thị, cũng coi như là một người thành công trong giới thương mại.
Nhưng mà thân phận con riêng của anh ta, làm cho anh ta không có cách nào thừa kế được tài sản của Tô gia.
“Bố, dì, nghe nói hôm nay em và em rể về ăn cơm, vì vậy con và em đã cố ý đến đây.” Tô Chấn Triết cười nho nhã, “Không có quấy rầy mọi người chứ?”