Edit: Kidoisme
Kha Thải Châu nhận được tin tức từ Hoắc Nghiệp Thụy, báo rằng đám Lâm Khiển lớp giỏi chuẩn bị đánh nhau với đám Trịnh Bằng Khinh lớp yếu tại phòng học bỏ hoang.
Sau chuyện hiểu lầm tại buổi lễ tuyên thệ, Kha Thải Châu vốn cũng không tin giữa Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh thật sự có xích mích nhưng cuối cùng vẫn bị lời thề son sắt cùng những bằng chứng đáng tin cậy của Hoắc Nghiệp Thụy thêm cả đoạn ghi âm Đổng Minh n chửi Lâm Khiển thuyết phục.
Kha Thải Châu vừa nghe vừa nghĩ thầm, giỏi thật, thì ra bọn nó chỉ giả vờ thân thiết ngoài mặt còn sau lưng đã khinh khủng đến độ hẹn ra ngoài đánh nhau.
Hơn nữa chuyện trước đó đã khiến cô ta mất hết mặt mũi với ban giám hiệu nhà trường, giờ cô ta đang rất nóng lòng muốn tìm lại uy tín vậy nên cố ý gọi hai giáo viên chủ nhiệm lớp một và lớp tám theo cùng bắt học sinh vi phạm kỷ luật, nếu bắt được thì mục đích của cô ta coi như thành công, còn không họ cũng chẳng bắt bẻ được cô ta.
Kế hoạch của cô ta nghe có vẻ rất hoàn mỹ nhưng không ngờ chủ nhiệm lớp tám - Bạch Ngạn Trúc, người bình thường rất hiền lành nhút nhát lại nổi giận đùng đùng chỉ trích cô ta cố ý trách oan học sinh, nói cái gì mà học sinh lớp tám đều là những học sinh ngoan biết vươn lên trong học tập.
Kha Thải Châu chỉ cảm thấy chắc do Bạch Ngạn Trúc nói nhăng nói cuội, học sinh ngoan biết vươn lên trong học tập? Đây là từ có thể dùng để hình dung học sinh lớp tám?
Kha Thải Châu vốn muốn dùng quyền uy của tổng giám thị ra để phê bình Bạch Ngạn Trúc nhưng lại không ngờ Bạch Ngạn Trúc xưa nay mềm mỏng lại không chịu để yên cho cô ta muốn làm gì thì làm.
Kha Thải Châu càng oán hận Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh hơn, nếu không phải tại hai đứa chúng nó thì cô ta đâu bị mất sạch uy tín như bây giờ, đến cả Bạch Ngạn Trúc mà cũng dám mở miệng chống đối cô ta.
Nếu đã như thế, Kha Thải Châu lại càng muốn tóm cho bằng được hiện trường đánh nhau của Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh, ai ngờ lần này cả Bạch Ngạn Trúc cũng muốn to chuyện, vội vàng thông báo tới hiệu trưởng, mời thầy đi cùng làm chứng, luôn mồm nói muốn chứng minh cho sự trong sạch của học sinh lớp tám.
Có sự hiện diện của hiệu trưởng, đồng nghĩa với việc cô ta đã mất quyền chỉ huy.
Kha Thải Châu rất bực bội, sơ suất quá, biết vậy ban nãy cô ta không ép Bạch Ngạn Trúc theo cùng.
Nhưng chẳng mấy chốc đã có người chứng minh suy đoán của cô ta là thật.
Ngay lúc cả đoàn sắp đến khu phòng học bỏ hoang, đột nhiên có một học sinh nam xuất hiện cản đường.
Kha Thải Châu hoàn toàn không biết ai với ai, Bạch Ngạn Trúc lại lập tức kêu lên: “Bạn học Cẩu, em làm gì ở đây vậy?”
Thì ra là học sinh lớp tám.
Cẩu Tân Đậu cười ha hả, ánh mắt dáo dác nhìn quanh: “Sao mấy thầy cô lại ở đây ạ?”
Kha Thải Châu ghét cái thái độ lưu manh của cậu ta, mở miệng quát mắng.
Cẩu Tân Đậu da mặt dày, bị mắng rồi mà vẫn trơ ra tiếp tục đánh trống lảng ngăn không cho đoàn người đi tiếp.
Nhưng Kha Thải Châu là người có kinh nghiệm nhiều năm đối phó với đám học sinh hư hỏng, cô ta lập tức nhận ra ý đồ của Cẩu Tân Đậu.
“Hiệu trưởng, em ấy đang muốn câu giờ.” Kha Thải Châu nói: “Chắc chắn em đã được mấy con sâu làm rầu nồi canh giao nhiệm vụ đứng đây canh chừng chúng ta, mọi người phải nhanh chân lên, không thể để chúng thoát.”
Cẩu Tân Đậu nghe vậy liền biến sắc, điều này cũng đồng nghĩa cậu ta đang gián tiếp xác nhận suy đoán của Kha Thải Châu.
Lần này thì ngay cả Bạch Ngạn Trúc cũng nhìn ra manh mối, thầy gian nan hỏi: “Em nói thật đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Cẩu Tân Đậu bĩu môi, cà lơ phất phơ đáp: “Em chỉ đi dạo thôi, em chẳng biết gì cả.”
Tất nhiên Kha Thải Châu sẽ không dễ bị lừa, cô ta hừ lạnh: “Đừng đứng đây lãng phí thời gian, chúng ta đi thôi, không biết chừng có thể tóm được cả lũ.”
Nếu nói ban nãy cô ta còn do dự thì bây giờ cô ta như vừa được tiêm thêm liều thuốc an thần, tràn đầy đắc ý và tự tin.
Kỹ thuật diễn vụng về của Cẩu Tân Đậu sao có thể qua nổi mắt cô ta? Sai người đứng canh đúng là mấy chiêu đám học sinh hẹn đánh nhau hay dùng.
Lại nhìn Bạch Ngạn Trúc người vừa hùng hổ như con gà chọi ngẩng cao đầu gáy giờ đã ỉu xìu, ánh mắt chứa đầy sợ hãi.
Kha Thải Châu vung tay lên như đang ra lệnh: “Mọi người theo tôi.”
Cô ta một lòng muốn khiến bọn chúng không kịp trở tay nên chẳng thèm gõ cửa mà dùng chân đạp mạnh giống như vừa đạp khí thế của Bạch Ngạn Trúc – lung lay, đổ nát.
Kha Thải Châu như đầu tàu gương mẫu xông lên, ngẩng đầu ưỡn ngực như đang chuẩn bị nhận hết lời cầu xin tha thứ của đám học sinh quậy phá....
Nhưng hiện thực lại vả cho cô ta một cái tát đau điếng.
Tình hình trước mắt ý gì đây? Tay đấm chân đá, mặt mũi bầm dập, răng phun đầy đất đâu?
Quần cô ta cũng cởi ra rồi mà đám khỉ gió này lại cho cô ta xem cái quái gì thế này?
Khí chất côn đồ tụi bay nhét hết vào túi quần rồi hả?
Họng Kha Thải Châu nghẹn một cục máu to tổ chảng, đứng đờ người nửa ngày cũng chẳng phun ra nổi.
Trong lúc cô ta sững sờ, Lâm Khiển nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Trịnh Bằng Khinh, hai người nhanh chóng bắt được hàm ý sâu xa từ trong đôi mắt đối phương.
Sống lại cả đời rồi mà các thầy cô vẫn cực kỳ đúng giờ.
Tuy nhiên, rồi ai cũng khác.
Đáy lòng Lâm Khiển rất muốn ngửa mặt lên trời cười ha hả nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ kinh ngạc: “Hiệu trưởng, các thầy cô, sao mọi người lại ở đây?”
Ý đồ muốn đánh trống lảng của Kha Thải Châu bị câu nói của cậu đâm thủng, thẹn quá hóa giận, đen mặt quát: “Câu đấy để tôi hỏi các cậu mới phải, các cậu lén la lén lút ở chỗ này làm cái gì?”
Cô ta tự trấn an bản thân, phải rồi, dù tụi nó không đánh nhau nhưng vô duyên vô cớ tụ tập tại cái nơi khỉ ho cò gáy, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Kha Thải Châu cố tỏ ra hung hăng hơn, ý đồ dọa nạt bọn Lâm Khiển: “Nói mau, có phải các cậu đang tính làm ra chuyện vi phạm kỷ luật không?”
Trịnh Bằng Khinh giả vờ sợ hãi: “Hóa ra đến cả chuyện học hành cũng bị coi là vi phạm kỷ luật sao?
“Học hành?” Kha Thải Châu cười lạnh, quả nhiên đã chuẩn bị kịch bản nói dối không chớp mắt, tưởng cô ta không biết lớp tám là ai sao? Nếu chỉ đơn giản là học tập thì cần gì phải trốn đến một nơi như thế này?
Kha Thải Châu đã hoàn toàn trấn định, tuy đám học sinh này không đánh nhau, nhưng chắc chúng đang lên kế hoạch vi phạm. Bằng không thì tại sao khi thấy giáo viên đến lại sợ hãi, ngay cả câu cãi lại cũng chẳng nghĩ được đến nơi đến chốn.
Chỉ cần tìm ra được âm mưu của chúng nó thì chuyện úp mặt vào dòng sông quê của cô ta ban nãy sẽ không là gì cả.
Kha Thải Châu che dấu ý nghĩ trong lòng, từng bước, từng bước đi về phía đám học sinh: “Các cậu tưởng giáo viên ngu lắm hả? Học tập ở nơi hoang tàn như thế này, sao tôi không biết nhỉ?”
Bạch Ngạn Trúc và Hồng Khả Ý cũng khó hiểu không kém, học sinh của bọn họ nên bọn họ tự biết, tuy chúng không phải loại người xấu xa gì nhưng sự việc lần này chẳng hề phù hợp với tác phong thường ngày của cả đám.
Chẳng lẽ thực sự có chuyện gì mà thấy cô không biết?
Hồng Khả Ý không nhịn hỏi: “Lâm Khiển, em nói thật cho cô biết, cô tin tưởng em.”
Lâm Khiển dở khóc dở cười: “Đây là lời thật mà cô có tin đâu?”
Hồng Khả Ý lúng túng không trả lời lại.
Đến nước này mà bọn Đổng Minh n, Hứa Dao còn không hiểu nữa thì chẳng khác nào lũ thiểu năng trí tuệ.
Đổng Minh n lập tức tiến lên nói: “Thưa hiệu trưởng, thầy cô, bọn em muốn nhờ các bạn lớp giỏi kèm cặp thêm.”
Hứa Dao hùa theo lắc quyển sách giáo khoa: “Em đang khoanh kiến thức trọng tâm cho mấy bạn lớp tám thì cô Kha bước vào không gọi trước, hại em tí nữa khoanh sai.”
“Khoanh kiến thức trọng tâm?” Kha Thải Châu làm như đang được nghe chuyện cười nhất năm, cô ta giật mạnh quyển sách từ trong tay Hứa Dao dùng sức vung vẩy: “Để tôi xem các cậu khoanh được gì!”
Theo động tác của Kha Thải Châu, một tờ giấy rơi ra khỏi sách rồi bay thẳng xuống xuống đất.
Lâm Khiển thấy vậy chợt trở nên căng thẳng, vội vã xông tới nhặt nó lên.
Cái tờ hiệp nghị thiểu năng trí tuệ ấy mà để rơi vào tay người ngoài chắc chắn thanh danh học sinh đứng đầu toàn trường của cậu sẽ bị hủy hoại.
Cái dáng khẩn trương của cậu vào mắt Kha Thải Châu chẳng khác nào chứng cứ, cô ta lập tức duỗi tay giật giấy: “Đưa cho tôi xem.”
“Không được.” Trịnh Bằng Khinh theo bản năng gào lên.
Nếu mà để người ta biết đàn em của hắn hắn có trình độ văn hóa thấp tèn tẹt như vậy thì sau này hắn còn mặt mũi nào làm đại ca ở cái trường này nữa!
Trịnh Bằng Khinh nói càng làm cơ mặt Kha Thải Châu giãn ra, quả nhiên đây chính là bằng chứng.
Cô ta vênh mặt lên, cười lạnh với cả đám: “Tại sao lại không được nhìn, chẳng lẽ đây là thứ các cậu không dám để cho người ta biết?”
Lâm Khiển: “............”
Trịnh Bằng Khinh: “...........”
Đúng rồi, để người ta biết thì cái mặt mo chỉ còn cách đào hố sâu chôn xuống.
Hai người cau mày đồng thời khiến hiệu trưởng và hai thầy cô biến sắc.
Chẳng lẽ các em ấy thực sự đang giấu diếm chuyện gì khác người?
“Sao bảo khoanh kiến thức trọng tâm cơ mà? Sao tôi không biết có dạng kiến thức gì mà đến cả giáo viên cũng không thể xem...” Kha Thải Châu châm chọc mỉa mai, hung giật giật lấy tờ giấy từ trong tay Lâm Khiển:“Cho tôi xem loại kiến thức gì làm các cậu giấu như mèo giấu cứt...”
Nhìn mặt Lâm Khiển bất đắc dĩ, Kha Thải Châu dùng giọng 'diễn cảm' đọc bản hiệp nghị: “Hiệp nghị: Kể từ hôm nay, Lâm Di (gạch) Khiển, Hứa Xa (gạch) Dao, Giang Đình Tuấn, Phục (gạch) Phó Nghi Phi, Phan Khải Bác sẽ dạy kèm cho Trịnh Bằng Khinh, Đổng Minh n, Chu Đạo Tháp, Lâu Tinh Quang,.....”
Kha Thải Châu đọc được nửa thì dừng lại, sững sờ nhìn bản hiệp nghị.
Quỷ gì đây?
Hiệu trưởng và hai thầy cô anh nhìn tôi tôi nhìn anh, hoài nghi tai mình có vấn đề.
“Để tôi xem thử.” Thấy Kha Thải Châu không chịu đọc tiếp, hiệu trưởng nhận lấy tờ giấy, đọc to phần còn lại: “Thời gian dạy là một tiếng sau khi tan học mỗi ngày, học sinh lớp giỏi phải giải đáp mọi thắc mắc trên phương diện học tập cho học sinh lớp yếu. Ngày XX tháng XX năm XX.”
Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh đồng thời thở dài, thôi xong cả lũ mất mặt.
Hiệu trưởng đọc hết nội dung bản hiệp nghị, dời mắt xuống dưới: “Ồ, ký tên hết rồi hả?”
Trịnh Bằng Khinh căng da đầu nói tiếp: “Bọn em nghiêm túc học thật mà.”
Lâm Khiển cũng gật đầu, đặt tay lên ngực hùa theo: “Giờ chúng em chỉ muốn học tập thôi.”
Mọi người: “...............”
Ăn ý khiếp nhỉ?
Nếu có ai còn dám nói hai đứa này có xích mích, thầy hiệu trưởng sẽ là người đầu tiên đứng lên phản bác.
“Đều là những học sinh ngoan ngoãn.” Thầy hiệu trưởng cảm thán, cười tủm tỉm nhìn bọn họ: “Em nào viết bản hiệp nghị này?”
Đổng Minh n yếu ớt giơ tay.
Hiệu trưởng vỗ vỗ lên vai cậu ta: “Em sai chính tả hơi nhiều đấy.”
Đổng Minh n không hề biết hối cải mà còn dám gân cổ lên cãi: “Là vì tên lũ kia khó viết quá!”
Đám Hứa Dao: “.............” Tao vả chết mịa mày bây giờ?
Hiệu trưởng cạn lời trước thái độ hợp tình hợp lý của cậu ta, ho khan nói tiếp: “Học thêm rất cần thiết.”
Chuyện đã đến nước này, ai đúng ai sai không phải bàn cãi.
Hiệu trưởng nghiêm mặt nhìn Kha Thải Châu: “Chủ nhiệm Kha, cô có muốn nói gì với các em học sinh này hay không?”
Ban nãy Kha Thải Châu hung dữ bao nhiêu thì bây giờ lại chật vật bấy nhiêu, cục máu cứ đứng trong cổ họng nuốt không được, nhổ không xong. Cô ta ấp úng nói: “Chắc, chắc là do tôi hiểu lầm...”
“Vậy thôi?” Bạch Ngạn Trúc xụ mặt: “Chủ nhiệm Kha, tôi yêu cầu cô xin lỗi các em học sinh mà cô đã hiểu lầm.”
Thái độ cứng rắn hiếm thấy của thầy lây sang cả Hồng Khả Ý, cô gật đầu phụ họa: “Đồng ý.”
Kha Thải Châu ngẩng đầu, không thể tin hai người này lại dám dùng giọng điệu nói chuyện với mình như vậy, đáng giận hơn ngay cả hiệu trưởng cũng đứng về phía bọn họ: “Tôi cảm thấy cô nên xin lỗi.”
Đôi môi Kha Thải Châu run lên, xưa nay đều là cô ta vênh váo trước mặt các thầy cô, đã có bao giờ phải chịu đựng những chuyện như vậy.
Không ngờ hiệu trưởng còn chưa nói hết: “Không chỉ phải xin lỗi học sinh, tôi yêu cầu cô xin lỗi cả thầy Bạch lẫn cô Hồng.”
Kha Thải Châu chóng mặt tí thì ngất đi, cô ta tung hoành ngang dọc ở Thập Nhị Trung đã lâu, chưa lần nào chịu sự nhục như ngày hôm nay.
Nhưng so với sự nhục nhã thì quyền lực vẫn là thứ cô ta hướng đến, Kha Thải Châu chỉ có thể cúi đầu xin lỗi những người trước đây bị cô ta khinh thường.
Bọn Đổng Minh Ân: Đạt được thành tựu Kha sư thái xin lỗi x1, từ nay đến khi tốt nghiệp sung sướng tuyệt vời.
Bạch Ngạn Trúc: Đòi lại được công bằng cho học sinh lớp mình, sung sướng tuyệt vời.
Hồng Khả Ý tàng hình suốt cả câu chuyện: Tự dưng nhận được lời xin lỗi của Kha Thải Châu, sung sướng tuyệt vời.
Tác giả có lời muốn nói:
Kha Thải Châu: Bà mày hận!
Mở to hai mắt điên cuồng ám chỉ bạn đọc.