Trùng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 6: Chương 6: Thành công ký kết hiệp nghị




Edit: Kidoisme

Lâu Tinh Quang vừa nói xong, mọi người xung quanh:???

Lâm Khiển hết hồn dùng ánh mắt dò hỏi Trịnh Bằng Khinh: Đàn em của anh bị khùng hả?

Trịnh Bằng Khinh càng mờ mịt, dùng sóng điện não đáp lại: Anh chịu....

Đổng Minh Ân và Chu Đạo Tháp cũng khó hiểu, nhưng xét thấy trong cả đám chỉ có Lâu Tinh Quang là người thông minh xếp sau Trịnh Bằng Khinh, cộng thêm chuyện ban nãy dọc đường đi cậu ta đã đưa ra phân tích khá chuẩn xác về giao dịch dơ bẩn giữa Lâm Khiển và hắn, vậy nên cả đám quyết định ủng hộ cậu ta vô điều kiện.

Trịnh Bằng Khinh nhịn không được hỏi ra suy nghĩ trong lòng Lâm Khiển: “Mày đang nói cái gì vậy?”

Lâu Tinh Quang nhìn thẳng vào mắt Lâm Khiển giống như đã nhìn thấu tất cả mọi thứ: “Lâm Khiển, mày đừng quên chính mày là người nói với tụi tao phải cùng mày học tập thật giỏi trước mặt toàn dân thiên hạ trong buổi lễ tuyên thệ!”

Lâm Khiển càng hoang mang hơn, ừ thì đúng cậu có nói thế với Trịnh Bằng Khinh, nhưng đấy thực chất chỉ để đáp lại sự hy sinh cao cả của hắn, bởi lẽ cậu đâu thể nào gào lên 'em yêu anh' dưới sự chứng kiến của thầy cô bạn bè?

Tuy cậu chắc Trịnh Bằng Khinh đồng ý hai tay nếu cậu come out.

Vấn đề ở đây là bí mật nhỏ giữa cậu và Trịnh Bằng Khinh, cái thằng Lâu Tinh Quang này đang yên đang lành chen vào giữa là có ý gì?

Ánh mắt Trịnh Bằng Khinh nhìn Lâu Tinh Quang cũng bắt đầu vi diệu.

Đổng Minh Ân nhịn không được dán lại hỏi cậu ta: “Tinh Quang, mày có ý gì?”

Lâu Tinh Quang quay đầu nhìn cậu ta, ánh mắt sâu không lường được: “Mày vẫn chưa hiểu à?”

Đổng Minh Ân tỏ vẻ tao không hiểu.

Lâu Tinh Quang khẽ thở dài: “Đại ca...Chắc là đi nhờ vả Lâm Khiển dạy học cho chúng ta.”

Đổng Minh Ân hãi hùng tỉnh ngộ.

Nếu thật là vậy thì mọi chuyện đã có lời giải đáp.

Nhất định là do Trịnh Bằng Khinh muốn nhờ lớp giỏi phụ kèm cặp thêm cho bọn họ cho nên thằng hèn Lâm Khiển mới nhân cơ hội lợi dụng điều này để bắt nạt, ép hắn phải cúi đầu trước cậu ta trước toàn trường, hóa ra đây là lý do tại sao Lâm Khiển lại nói “Mong cậu và tôi có thể cùng nhau học tập thật giỏi.”

Rõ ràng Lâm Khiển cố tình cà khịa!

Bọn họ không thể ngờ rằng chỉ vì muốn năm lớp 12 có thể được thuận lợi tốt nghiệp mà Trịnh Bằng Khinh đã phải hạ mình chịu thiệt thòi đến thế.

Nói cái gì mà cuộc sống sung sướng, đại ca rõ ràng cực kỳ lo lắng cho tương lai bọn họ.

Vậy mà giờ đây Lâm Khiển lại còn dám phủi tay, cố ý trì hoãn không chịu thực hiện lời hứa bắt Trịnh Bằng Khinh phải đợi cho đến khi đại học xong, nếu chờ đến lúc đó thì quả thật dưa cũng héo!

Nháy mắt lòng bọn họ ngổn ngang trăm mối, Đổng Minh Ân còn định xông lên chất vấn Lâm Khiển nhưng bị Lâu Tinh Quang cản lại, Lâu Tinh Quang tránh tầm mắt Trịnh Bằng Khinh, hạ giọng thì thầm: “Đừng làm liều, đại ca không muốn để chúng ta biết thì chúng ta cứ giả vờ như không biết gì.”

“Không được, tao muốn hỏi đại ca cho ra lẽ.” Giọng nói của Đổng Minh Ân hệt như sắp khóc.

Lâu Tinh Quang nhíu mày phân tích: “Đại ca rắc rối trăm đường, sao mày cứ thích xát muối vào vết thương của anh ấy vậy?”

Trịnh Bằng Khinh sĩ diện đến thế ấy vậy mà hắn lại có thể vì bọn họ để rồi cúi đầu cam chịu trước kẻ thù hắn ghét nhất - Lâm Khiển, đã thế còn phải cố giả vờ bình thản, nếu giờ bọn họ đứng ra chất vấn thì chẳng khác nào đang xé vết thương hắn giấu kín trong tim.

Cả đám nặng nề nhìn Trịnh Bằng Khinh, đúng lúc Trịnh Bằng Khinh cũng vừa nhìn lại.

Trịnh Bằng Khinh khó hiểu nhìn đàn em đột nhiên xúm lại một chỗ thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn nổi cả da gà.

Trịnh Bằng Khinh nhíu mày ngờ vực.

“Đấy mày thấy chưa?” Lâu Tinh Quang đè vai Đổng Minh Ân: “Nhìn đại ca buồn kìa, trước đây anh ấy có bao giờ thế này đâu?”

“Nhưng mà tao không cam lòng.” Đổng Minh Ân khó coi đáp.

“Tao khác gì mày.” Lâu Tinh Quang dùng lí lẽ thuyết phục cậu ta:“Nhưng mày nghĩ mà xem đại ca vì chúng ta chịu nhiều thiệt thòi, chẳng nhẽ mình không thể hiểu cho hắn một chút?”

Chu Đạo Tháp tuy cũng ôm cục tức trong họng, xong cuối cùng chỉ có thể thở dài ngao ngán: “Đừng phụ lòng đại ca.”

Đổng Minh Ân sững sờ tại chỗ do dự mãi đến khi thấy Chu Đạo Tháp đưa ra quyết định của mình mới đứng dậy tiến lên một bước, nói: “Lâm Khiển, nếu mày đã hứa sẽ học tập cùng với tụi tao thì mày phải giữ lời.”

Lâm Khiển:?

Nhìn các đám đàn em khác, Đổng Minh Ân cuối cùng cũng đau đớn hạ quyết tâm, không tình nguyện gật đầu: “Được rồi, tao muốn nhờ mày kèm thêm.”

Lâm Khiển:??

Gì đây? Chúng mày tính ăn vạ tập thể tao hay gì?

Trịnh Bằng Khinh:????

What the fuck? Định chia rẽ tao với người yêu à?

Cả đám tụ tập xúm đầu lại thì thầm to nhỏ là để cướp người yêu tao?

Trong nháy mắt, Trịnh Bằng Khinh thực sự muốn đấm chết đám anh em.

Mà suốt cả quá trình bọn Hứa Dao đứng như diễn viên quần chúng hai mặt nhìn nhau, mãi về sau mới hiểu ra âm mưu thâm độc của Trịnh Bằng Khinh.

Thì ra bọn lớp tám đã tính hết, không ngại mất mặt nịnh bợ Lâm Khiển ngay trong buổi lễ tuyên thệ là vì muốn lừa gạt anh Khiển nhà này phụ đạo, đã vậy còn dám ức hiếp người ta, vừa đấm vừa xoa hòng đưa Lâm Khiển vào khuôn khổ.

Lũ mặt dày!

Hứa Dao không nhịn được chửi ầm lên: “Chúng mày nghĩ chúng mày là ai mà bắt Lâm Khiển dạy bù?”

Phó Nghi Phi phảng phất như nghe được câu chuyện cười thế kỷ: “Vì Trịnh Bằng Khinh chắc?”

Mọi người: “...........”

Trịnh Bằng Khinh: “.............” Đột nhiên muốn phụ họa theo quá....

Chuyện cười của Phó Nghi Phi thành công khiến đám Hứa Dao xẹp lép khí thế, Giang Đình Tuấn tức giận khóa cổ họng lôi cậu ta về: “Im mồm, ngu như con lợn ấy.”

Trịnh Bằng Khinh trơ mắt nhìn sự việc như ngựa hoang thoát cương chạy lệch theo hướng kỳ quái nào đó, hoang mang không biết mình nên làm gì.

Mặc dù hắn cực kỳ khó chịu với việc anh em trong nhà ước ao Lâm Khiển nhưng hiếm lắm mới thấy mấy thằng lêu lổng chủ động nhắc tới chuyện học tập. Trịnh Bằng Khinh chỉ có tự an ủi rằng tiền đồ cả đám quan trọng hơn, hắn không thể bị nhan sắc mê hoặc rồi khiến đàn em chịu thiệt.

Trịnh Bằng Khinh cố đè nén ý muốn múc chết anh em, chậm rì rì hỏi ý kiến Lâm Khiển: “Em nhận không?”

Hứa Dao lập tức thì thầm vào tai cậu: “A Khiển, mày đừng để tụi nó lừa.”

Lâm Khiển xua xua tay, đối diện tầm mắt nóng cháy của bọn Đổng Minh Ân nhất thời thấy hơi cạn lời.

Nếu cậu nhớ không lầm thì đời trước đám lưu manh này làm gì có cái gì gọi là quan tâm tới chuyện học hành? Nhiều lúc cậu còn tưởng mục đích sống duy nhất của cả đám là đấu đá với cậu, no choảng no life.

Không ngờ cậu và Trịnh Bằng Khinh vừa trùng sinh đã xuất hiện hiệu ứng cánh bướm lớn đến vậy, có thể phát động cả lòng ham học của đám Đổng Minh Ân, thậm chí còn khát vọng đến mức hai mắt bọn họ sáng như cái đèn pha ô tô.

Trải qua chuyện đời trước, Lâm Khiển cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm với kiếp trước của bọn họ, vậy nên cậu không hề suy nghĩ nói: “Nếu các cậu có lòng học hỏi thì tôi sẽ giúp.”

Thấy Lâm Khiển đã đồng ý, đám Đổng Minh Ân đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Ơn giời, cuối cùng nỗ lực của Trịnh Bằng Khinh đã hái được trái ngọt.

Tuy nhiên, đám Hứa Dao lại phản đối kịch liệt: “Không thể!”

Hứa Dao nắm chặt cánh tay Lâm Khiển: “A Khiển, Trịnh Bằng Khinh không đáng tin đâu, mày đừng để bị cậu ta lừa.”

Trịnh Bằng Khinh: “????”

Khóe miệng Trịnh Bằng Khinh giật giật: “Thằng kia mày ăn nói cho cẩn thận.”

Hứa Dao chẳng thèm nhìn hắn, tiếp tục ra sức thuyết phục Lâm Khiển: “A Khiển, mày nghĩ kỹ lại xem, thằng Trịnh Bằng Khinh sao có thể vô duyên vô cớ khen mày đẹp trai được?”

Lâm Khiển bình tĩnh đáp: “Vô duyên vô cớ cái đầu mày, phải là ăn ngay nói thật mới đúng.”

Hứa Dao: “............”

Hứa Dao tức giận gầm lên: “Lâm Khiển!”

Không được, quá ngu ngốc! Sao Lâm Khiển có thể dễ dàng để viên đạn bọc đường của kẻ thù mê hoặc!

Mắt thấy bạn thân sắp lầm đường lạc lối, Giang Đình Tuấn quyết định tự mình ra trận, nếu Lâm Khiển đã bị lời ngon tiếng ngọt của Trịnh Bằng Khinh dụ dỗ, vậy thì bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc đổi góc nhìn khuyên bảo.

Giang Đình Tuấn khẽ suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “A Khiển, tao thấy hay thôi, đám chúng nó đông như kiến, cứ cho là mày có lòng muốn giúp đi thì chẳng nhẽ mày không cần ôn tập à? Lớp 12 rồi chứ có phải lớp 1, lớp 2 đâu.”

Hứa Dao gật đầu điên cuồng.

Lâm Khiển nghe vậy cũng do dự, cậu đã trùng sinh, thi đại học hay không thực chất không quan trọng. Nhưng Giang Đình Tuấn đã nhắc nhở, cậu chỉ có một mình, hơn nữa đã mười mấy năm rồi chưa ôn lại kiến thức cấp 3. Cậu không biết kiến thức rơi rớt đến lúc nào mới có thể tìm lại, dạy cho nhiều người như thế quả thực không có hiệu quả, thậm chí khéo còn bị lật ngược, học hành lùi hơn nữa.

Lâm Khiển vuốt ve đầu ngón tay, đắn đo nửa ngày rồi mới nhìn về phía bọn Hứa Dao, thử hỏi: “Nếu không tụi mày cũng vào đây?”

Có cả đám này thì sẽ phụ đạo theo từng cặp, không làm ảnh hưởng đến tiến độ học tập của từng người.

Hơn nữa Lâm Khiển vẫn còn nhớ mang máng đề thi đại học kiếp trước, đến lúc gần thi cho bọn họ làm ít bài tương tự, khẳng định thành tích sẽ chấp nhận được.

Cả đám Hứa Dao: “...?”

Không, nhầm kịch bản rồi!

Phản ứng đầu tiên của Hứa Dao là từ chối nhưng Phan Khải Bác cản lại.

Hứa Dao hung tợn nhìn cậu ta: “Gì?”

Phan Khải Bác bĩu môi nhỏ giọng nói: “Nếu mình không tham gia thì nhiều khả năng A Khiển sẽ tự mình dấn thân vào hang hổ.”

Hứa Dao: “.........Đệt mẹ!”

Phan Khải Bác đau khổ: “A Khiển dễ mềm lòng lắm.”

Hứa Dao hận nghiến răng: “Không thể để lòng tốt của A Khiển bị đám tiểu nhân chà đạp dưới chân!”

Phan Khải Bác gật đầu: “Cho nên bọn mình nhất định phải theo chân Lâm Khiển, vậy mới có thể giám sát đám Trịnh Bằng Khinh mọi lúc mọi nơi.“. Ra chương nhanh nhất tại == TRÙMTRUY ỆN.м E ==

Hứa Dao gian nan hỏi: “Chẳng lẽ mình thực sự phải dạy kèm cho kẻ thù?”

Trong mắt Phan Khải Bác toát lên vẻ cơ trí: “Kế sách tạm thời.”

Hứa Dao thở dài, méo miệng thỏa hiệp: “Chứ còn làm sao được nữa.”

Hai bên đàm phán rồi đi tới thỏa thuận, Đổng Minh Ân sợ Lâm Khiển quỵt nợ cho nên kiên trì muốn ký hiệp nghị, do đích thân cậu đứng ra soạn thảo, tất cả mọi người có mặt đều phải ký tên.

“Hiệp nghị: Kể từ hôm nay, Lâm Di (gạch) Khiển, Hứa Xa (gạch) Dao, Giang Đình Tuấn, Phục (gạch) Phó Nghi Phi, Phan Khải Bác sẽ dạy kèm cho Trịnh Bằng Khinh, Đổng Minh Ân, Chu Đạo Tháp, Lâu Tinh Quang, thời gian dạy là một tiếng sau khi tan học mỗi ngày, học sinh lớp giỏi phải giải đáp mọi thắc mắc trên phương diện học tập cho học sinh lớp yếu. Ngày XX tháng XX năm XX.”

Nhìn hiệp nghị xong, mọi người: “.........”

Hứa Dao hiếm khi buông bỏ hận thù, cảm thán một câu xuất phát từ nội tâm: “Đúng là bọn nó cần học thật.”

Giang Đình Tuấn: “...Tao cảm thấy khối lượng công việc hơi lớn.”

Phó Nghi Phi: “Má, chữ xấu đéo chịu được! Tao bắt con rùa từ dưới sông lên rồi nhúng nước cho nó bò chắc còn đẹp hơn chữ thằng quỷ này.”

Phan Khải Bác: “............” Tự nhiên cậu ta muốn kệ xác Lâm Khiển tự vào hang hổ.

Đổng Minh Ân và đám bạn không hề hay biết, đắc chí giục bọn Lâm Khiển mau ký tên.

Trịnh Bằng Khinh ngó bản hiệp định viết tay, nhìn Lâm Khiển thật sâu: “Em vất vả rồi.”

Lâm Khiển cười đáp lại hắn: “Anh cũng vậy.”

Ký tên xong Lâm Khiển chậm rãi xoay người: “Hôm nay tạm thế đã nhé.”

Trịnh Bằng Khinh còn điều muốn nói, Phan Khải Bác đột nhiên giành trước: “Từ từ.”

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn cậu ta, Phan Khải Bác đẩy gọng kính nói với đám Đổng Minh Ân: “Nếu đã ký thỏa thuận thì tụi mày lấy sách ra để bọn tao khoanh cho mấy kiến thức quan trọng trọng, đêm nay liệu mà về chuẩn bị bài trước.”

Cả đám Đổng Minh Ân: “...”

Tâm hồn thì muốn học thật đấy nhưng tâm lý thì chưa muốn đâu thưa các chàng trai lớp giỏi.

Lâm Khiển không ngờ đám bạn thân mình lại chuyên nghiệp đến thế, gật đầu tán thành: “Ổn.”

Lớp 12 rồi phải tranh thủ từng phút từng giây!

Trịnh Bằng Khinh đương nhiên sẽ ủng hộ Lâm Khiển vô điều kiện, liếc nhìn bọn Đổng Minh Ân: “Còn chờ gì nữa, lấy sách ra!”

Không ngờ đời trước đánh nhau như cơm bữa đời này có thể hài hòa như vậy, Lâm Khiển cảm thán kinh hồn, quay lại nhìn thấy Trịnh Bằng Khinh ngậm cười ngắm cậu.

Hai người nhìn nhau, Lâm Khiển bỗng nở nụ cười đang định qua nói chuyện thì đột nhiên 'Rầm-- ' một tiếng, cánh cửa cũ bị người ta đá bay ra, lay động vài cái rồi không chống đỡ được sức nặng, rơi xuống đất.

Cánh cửa rơi phịch xuống sàn kèm theo đám bụi mù mịt, Kha Thải Châu đi đầu dẫn theo cả hiệu trưởng cùng vài vị giáo viên chủ nhiệm, hung dữ quát ầm lên: “Ranh con tụi mày quả thực coi trời bằng vung...”

Cô ta mới nói được một nửa đã câm như hến, mấy lời mắng chửi vọt lên đến cổ họng nhưng lại không thể phát ra được, cả người như quả bóng bay sắp nổ.

Tác giả có điều muốn nói:

Kha Thải Châu: Làm phiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.