”Ha ha ha ha ...
A Ha ha ha ... “
...
Trong khu vườn trồng toàn hoa Tinh Lệ trắng muốt mỏng manh, Chu Ái Lan đang
ôm một khóm vào ngực cười không ngừng đến chảy cả nước mắt trước gương
mặt vẫn bất động, không chút cảm xúc của Lăng hộ vệ.
”Ha ha ha ... hay quá đi mất ... ha ha ha ha ... “
Lúc đó, một nữ hầu cung kính bước vào, tuân thủ luật lệ cúi mặt không được
nhìn trực diện chủ nhân đặt khay trà và bánh lên mặt bàn làm bằng gỗ quý thơm phức, sau đó im lặng y như lúc đến lui xuống.
Lăng hộ vệ bấy giờ mới cử động, đến gần bàn trà rót một ly, cầm lên tiến đến chỗ Chu Ái Lan vẫn đang rất phấn khích.
Nhìn lên ly trà, ả ta không từ chối nhận lấy, mỉm cười nhẹ như gió xuân uống nửa ly trà rồi nghiêng đầu, cong cong ánh mắt vui vẻ nhìn hắn.
”Lăng, tuy con tốt của ta đã chết, những kẻ bù nhìn cũng được giải phóng. Nhưng mà cái chết của hắn rất đáng giá”
Ả ta cười càng lúc càng sâu, càng lúc càng âm trầm, ánh mắt cũng tối theo nhìn đăm đăm vào các khóm Tinh Lệ vươn lá mảnh mai đượm sương đung đưa
trong gió. Bàn tay trắng nõn, thon nhỏ tựa búp măng được sơn đỏ tỉ mỉ
đưa lên vuốt nhẹ một cánh hoa.
”Không cần đợi nữa. Lát nữa ta sẽ trực tiếp đi đến đó xem người ...
Em ấy đã về rồi”
Vừa dứt lời, bóng đen từ chân ả lan rộng ra xung quanh, chạy men mặt đất
đến từng cây Tinh Lệ. Không có hắc khí, cũng chẳng có sự vật bị ăn mòn,
lá cây cũng nguyên vẹn xanh mướt. Nhưng cánh hoa trắng tinh khiết bằng
tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu biến đen. Chẳng mấy chốc cả
vườn hoa Tinh Lệ bị nhuốm màu tử khí cảm giác còn hắc ám thê lương hơn
cả Bỉ Ngạn hoa.
Lăng hộ vệ vẫn bảo trì trầm mặc. Hắn ta nhìn
gương mặt của Chu Ái Lan như nghĩ đến điều gì đó rồi lại không dấu vết
cụp mắt xuống rất nhanh.
Con ngươi Chu Ái Lan hờ hững lạnh nhạt,
khoé miệng ả cong lên, khóm hoa trong tay bỗng chốc héo úa, hoá tan
thành tro bụi. Ả cất trọng trầm trầm.
”Chuẩn bị điều quân giệt sạch sẽ Diệp gia.
Chúng không còn giá trị lợi dụng nữa”
--- -------
...
Giữa khung cảnh im ắng, lạnh lẽo trên hành lang dài dằng dặc ở khu nhà riêng của Chu Ái Lan bên sườn núi, cạnh toà quân sự Chu gia tộc. Chu Lăng hữu lực bước đi những bước ngắn, tiếng vang từ gót giầy không hề có khiến
người khác nhìn vào có cảm giác hắn hệt như một bóng ma.
Chu Lăng sở hữu gương mặt vạn năm không đổi, không chút cảm xúc dư thừa, môi
mỏng kiệm lời mím một đường thẳng tắp chỉ chịu hé khi Chu Ái Lan có điều sai bảo.
Hắn đi đến cuối dãy hành lang, ở đó có một cánh cửa đúc thiếc trang trí hoa văn cổ xưa được khóa trái cẩn thận. Hắn đặt bàn tay lên ổ khóa lẩm nhẩm chú ngữ. Cách một tiếng, cánh cửa kẽo kẹt tự mở ra.
Trong không gian tối tăm im lìm, hắn nhẹ nhàng bước đi không gặp chút khó
khăn nào như đã quá quen thuộc với bài trí đồ vật trong đây. Đến bên một bức tường, hắn nhấn ngón tay lên trên một viên đá vuông lập tức căn
phòng ánh lên ánh sáng dìu dịu, ấm áp của những ngọn đèn vàng bao bọc
trong lồng thủy tinh được mài góc cạnh lấp lánh đặt ở bốn phía.
Hắn tiếp tục đi, đến cạnh chiếc giường thì dừng lại. Rõ ràng nó trống không nhưng chỉ vài phút sau một luồng ánh sáng màu xanh giống hệt ánh sáng
bùa chú sử dụng trên người Diệp An xuất hiện, bay phiêu du trên chiếc
nệm nhung lông cừu dần hình thành bóng dáng của một con người.
Khi ánh sáng xanh biến mất, cô gái có mái tóc màu đỏ rượu an nhiên nằm trên đệm tựa đang ngủ hoàn toàn xuất hiện nguyên vẹn trước tầm mắt của hắn.
Mắt bạc lạnh lùng bấy giờ mới có chút dao động, nhưng hắn vẫn chỉ đứng đó
nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ. Và có vẻ như cô gái kia cũng có cảm ứng, run run rèm mi dày cong vút từ từ mở mắt ra đối diện với hắn. Vài giây
sau định thần lại cô lập tức mỉm cười vui mừng.
”Lăng ca, em được ra ngoài rồi ư? Hi tiểu thư đang ra ngoài có việc ạ?”
Gương măt vạn năm không đổi sắc kia bất ngờ lại có biểu hiện nhu hòa, dù rất nhẹ nhưng đúng là hắn đang tỏ ra dịu dàng.
”Ừm. Tiểu thư đã tìm được em gái. Đang đi nhìn”
Cô gái đã ngồi dậy bước xuống giường, mái tóc xoăn đỏ xõa tung nhẹ đưa qua gương mặt trắng nõn đong đầy ý cười ấm áp. Cô đi đến bên cửa sổ, kéo
chốt mở nó ra, vươn hai cánh tay thon ra ngoài hứng gió.
”Em vui
quá, đã hơn nửa năm rồi mới được tỉnh dậy. Hi tiểu thư cũng tăng năng
lực lên rất cao. Cảm giác này hình như đã gần tiến đến cấp bậc lãnh chủ
rồi”
(Cấp lãnh chủ chỉ có thể vươn đến khi dị năng của dị năng giả đạt cấp 10)
Hắn nhìn chăm chú cô gái đang vì được tỉnh dậy mà phấn khích kia, khóe môi cong lên một vòng cung nhỏ.
”Ái Lan. Rồi em sẽ được quay lại khi tâm nguyện của tiểu thư hoàn thành”
Cô gái được gọi “Ái Lan” kia bỗng đông cứng nụ cười, cô rụt tay quay lại,
tiến gần đến hắn giọng nói có chút chua xót “Lăng ca, liệu em làm thế
này có đúng không? Cho Hi tiểu thư mượn thân thể, đổi lại em được thỏa
mãn hư vinh làm Chu đại tiểu thư năng lực biến thái không ai địch lại
được, không ai đe dọa vị trí kế thừa Chu gia của em được. Nhưng em lại
đang tiếp tay đưa con người vào diệt tuyệt. Em là kẻ tội đồ ...”
Lăng hộ vệ im lặng nhìn đôi mắt màu ruby thuần khiết không vương chút chấp
niệm của Ái Lan bây giờ khiến tâm hắn thực mềm mại. Hắn nhớ đến cái ngày Hi tiểu thư nhét hắn vào bụng Hắc Hải Long, cố gắng giết chết đứa con
của Hắc Hải Long để sinh tồn, được kế thừa sức mạnh và phục vụ cho tiểu
thư. Khi hắn giết chết đứa con, Hắc Hải Long đã điên cuồng gào rống đau
đớn khiến hắn cũng suýt nữa chết trong đó do năng lượng bạo động và chất dịch túi ối bị kích thích biến chất. Nếu không phải Hi tiểu thư vẫn
đang ở hình hài cũ làm đại tiểu thư Hà gia dùng 10 bùa chú nguyền rủa
kìm chế nó lại khuất phục làm nô lệ, có lẽ bây giờ hắn cũng không thể ở
đây.
Hắn đưa bàn tay lên nhẹ vuốt mái tóc đỏ rực mềm mượt, giọng
nói nhu hòa vài phần “Ái Lan, tôi mới là người tiếp tay cho Hi tiểu thư. Em nên hận tôi khi đã để ngài ấy gặp được em”
Là hắn đã tình cờ
để ngài ấy gặp được em, và rồi vô pháp ngăn chặn ham muốn chiếm đoạt thể xác của em. Có trách, thì người đáng trách nhất chính là hắn.
Khi Hi tiểu thư ở trong căn phòng bệnh chuẩn bị chiếm lấy thể xác của Ái
Lan, hắn đã cố gắng lần cuối ngăn cản ngài nhưng có vẻ như chỉ thêm vô
dụng.
”Ngài định đoạt thân xác cô bé này bây giờ sao? Liệu có thích hợp không? Con gái ngài Diệp An chuẩn bị quay lại rồi”
Hà Vĩnh Cơ mỉm cười “Càng tốt, con bé sẽ nghĩ là ta tự bạo thôi. Với lại
con nhóc Chu gia này đã qua tuổi xúc phát 2 tuổi, nếu không nhanh thì
những kẻ ghen tị khác trong Chu gia tộc sẽ giết nó. Kế hoạch của ta sẽ
bị chậm lại rất lâu nữa”
” ... Hi tiểu thư. Ngài chắc chắn muốn tiêu diệt thế giới này ư?”
Nụ cười trên môi lập tức tắt, ánh mắt Hà Vĩnh Cơ lóe lên sự tàn nhẫn giết
chóc “Ngươi có hiểu cảm giác mất đi người mình yêu nhất thế nào không?
...
Là một hộ vệ trung thành, ngươi không được phép đưa ra bất kỳ ý kiến nào với chủ nhân mình. Dù chủ nhân bảo ngươi giết ai ngươi cũng
phải hoàn thành nhiệm vụ không nửa chữ thắc mắc, bảo ngươi phải chết,
ngươi cũng phải chết. Với lại, nhìn cơ thể xây xát của nó đi, nếu ta
không dùng thân xác con bé này, ngươi nghĩ với khả năng của nó sẽ sống
sót qua được năm nay sao? Phục tùng ta, là con đường duy nhất của ngươi”
” ... Vâng ... chủ nhân”
...
Hà Vĩnh Cơ đặt Chu Ái Lan ngồi xuống đối diện mình, bà dùng răng nanh cắn
đầu ngón trỏ, nhỏ máu xuống lá bùa cổ rồi vẽ ký tự tên của mình lên
trên. Tiếp đó lấy ngón tay nhỏ bé của Chu Ái Lan làm hành động tương tự.
”Tất cả xong xuôi ngươi và cơ thể mới của ta sẽ tự động đến phòng riêng của
con nhóc này ở Chu gia. Trong lúc ta ngủ phải bảo vệ cơ thể mới này thật tốt chờ ta tỉnh lại”
Lăng lúc đó đã 17 tuổi, cậu nhìn chăm chú
vào gương mặt Chu Ái Lan đang bất tỉnh, nhớ khoảnh khắc cô cứu cậu khỏi
chợ nô lệ ở Đông Đại Lục, khkoảnh khắc cô ôm lấy cậu toàn thân bị đánh
đập đầy thương tích, khoảnh khắc bất lực không thể ngăn lại hành động
bắt nạt cô của anh em họ hàng Chu gia, khoảnh khắc hai gò má cô đỏ hồng
do sốt vừa chạy lại vừa gọi hắn - Lăng ca ...
Mím chặt môi, cậu cúi đầu xuống không muốn nhìn nữa.
Hà Vĩnh Cơ đã hoàn thành bước cuối cùng, ánh sáng màu xanh như hàng vạn
con đom đóm từ bùa chú bay ra tiến vào cơ thể bà, lập tức máu tươi từ
những chỗ ánh sáng chạm đến chảy ra ồ ạt. Luồng ánh sáng đã nhuộm qua
máu của Hà Vĩnh Cơ lại quay sang nhập vào cơ thể của cô bé đối diện, từ
từ rút cạn sự sống của bà ta mà chuyển giao cho Chu Ái Lan.
Trước lúc hoàn toàn hôn mê, Hà Vĩnh Cơ vẫn nở nụ cười âm trầm quen thuộc “Rất nhanh thôi, ta sẽ đưa thế giới ghê tởm này phải quỳ phục. Ta là thần,
là người đã vẽ nên tương lai này cho các ngươi. 2000 năm trôi qua, sống
vậy cũng quá lâu rồi ... “
--- ------ -----
Ái Lan. Để em có một cuộc sống an ổn, không bị bất cứ kẻ nào chạm đến. Tôi tình nguyện làm kẻ tội đồ của toàn bộ loài người.
Tình nguyện quay lưng lại với cả thế giới để giữ lại sự sống của em.
”Lăng, ngươi không có sự lựa chọn. Nếu con bé này không thuộc về ta, bất cứ
lúc nào nó cũng sẽ chết. Đến anh em ruột còn muốn giết nó, ngươi nghĩ
mình có thể bảo vệ được cô ta trong bao lâu?
Ngươi muốn có sức mạnh, thì hãy cướp lấy máu thịt của Hắc Hải Long đi.
Giết chết con của nó.
Ngươi sẽ có sức mạnh bảo vệ được cô gái của ngươi”