“Bác Tề, An An thế nào rồi?”
Diệp Kiến Nguyên mới từ công ty trở về liền tìm Tề quản gia hỏi thăm tình
hình của em gái. Từ hôm chuyện đó xảy ra ở lễ đính hôn, con bé đã báo
muốn yên tĩnh trong phòng lúc nào xong việc sẽ ra ngoài. Nhưng anh và
cha vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Sự việc em gái bỗng nhiên giết
Diệp Môn tuy đã được ngài Nhất Diễm của Lam Dực giải thích do Diệp Môn
đã biến thành tang thi, nhưng trong lòng Hà gia không hề cảm thấy dễ
chịu. Nhất là Hà Như Bình, bà ta tự nhiên mất đi đứa con trai chắc chắn
sẽ không để yên cho An An dù lý do có là gì đi chăng nữa.
Tề quản gia hơi cúi đầu chào đại thiếu gia, sau đó mới mở miệng “Tam tiểu thư
vẫn ở trong phòng chưa hề ra ngoài. Người làm canh giữ gần đó không nghe thấy tiếng động lạ nào cũng như cảm ứng nguy hiểm, nên thiếu gia xin
yên tâm. Hãy tin tưởng tiểu thư”
Quả thật Diệp An không hề làm gì nguy hiểm, cũng không hề suy sụp tinh thần. Cô đang ở trong Vực, cầm
trong tay một viên tinh hạch tang thi vương Hà Vĩnh Cơ để lại chậm rãi
điều tức hấp thụ đề cao dị năng. Trên cổ tay trái đeo mặt ngọc xanh biếc loé sáng thỉnh thoảng phát ra một đạo bụi dạ quang tiến nhập vào cơ thể cô lần theo các đường kinh mạch chạy về đan điền.
Đồ của Đổng gia quả là thứ tốt.
Bên ngoài là Minh Nhiễm, Giang Hạ cũng đang canh giữ nghiêm cẩn, luôn trong tư thái phòng bị sẵn sàng tấn công kẻ nào có địch ý tiếp cận ...
Sau buổi lễ đính hôn của Diệp Hoa, Nam Cung Lãnh Dịch phải gấp về trụ sở
Lam Dực giải quyết rắc rối, nên để lại Minh Nhiễm và Giang Hạ đi theo
bảo vệ cô. Trước lúc đi, hắn còn cẩn thận dặn dò
”Mặt ngọc của
Đổng gia để lại cô nhớ phải xem lần nữa cho kỹ. Còn nữa, hấp thu tinh
hạch để tấn giai. Ngoan ngoãn ở Diệp gia đợi tôi trở về.”
Nghe
đến câu này khoé miệng Diệp An không khỏi giật giật - Anh phát điên cái
gì vậy hả, Diệp gia là nhà tôi anh bảo trở về làm cái lông gì vậy (¬_¬;)
”Anh đang lo lắng cái gì. Là tôi giết hắn nếu Hà gia có động tĩnh tôi có thể ứng phó được không ảnh hưởng đến ai”
Nam Cung Lãnh Dịch cốc một cái rất nhẹ vào trán Diệp An, hắn nhỏ giọng “Đồ
ngốc, cô quên Diệp Môn mang họ Tống sao. Cha đẻ của hắn sẽ không bàng
quang đứng bên ngoài, tuy gia thế Tống gia không quá cao nhưng không thể loại trừ khả năng hắn liên kết với kẻ khác để gây khó dễ Diệp gia ...
Chưa kể Tống Chiêu Quân bị Sở Trác Nghiêm phế dị năng trục xuất khỏi Nam Đại Lục, ít hay nhiều ông ta cũng sẽ tính sổ một thể “
Diệp An nghiêng nghiêng đầu nhíu mày nghi hoặc “Tống Chiêu Quân là ai???”
Trong lúc Nam Cung Lãnh Dịch đang “ôn nhu” dặn dò giải đáp thắc mắc cho cô
gái của hắn, đám người Nhất Diễm đứng một bên thầm thì bàn luận
Kim Ảnh: Xem kìa bộ dáng lão đại rơi vào bể tình hành vi ôn nhu thật khủng bố. (눈_눈)
Nhất Diễm: Lại còn 'đánh yêu' người ta, da gà tôi nổi hết lên đây này. ('Д`)
Tĩnh Sa: Cái không khí hường phấn kia sắp chọt mù mắt ông đây rồi có được không. (ಥ⌣ಥ)
Giang Hạ: Quả thực trên đời có tồn tại người trấn áp được bộ mặt hắc ám của
lão đại a~. Nếu sinh lý của lão đại được giải tỏa chẳng phải ngày tháng
khổ cực của chúng ta sẽ chấm dứt sao. ٩(๑'^'๑)۶
Nhất Diễm: Cô gái kia đầu gỗ lại còn bướng, biết bao giờ lão đại mới ném được người ta lên giường chứ? θ\(;¬_¬)
Tĩnh Sa: Đến tôi còn mất mấy năm ròng Giang Hạ mới chịu để tôi ôm ... (ノ_ _)ノ
Kim Ảnh khinh bỉ: Là do cậu không có tiền đồ. [ ± _ ± ]
Giang Hạ: Vậy thì chúng ta phải giúp một tay kéo gần khoảng cách của họ thôi. Trong thời gian ngắn nhất phải ném được Diệp tiểu thư lên giường của
lão đại. (≖ᴗ≖๑)
Mộc Tự: ... (không phải là nên trình tự có tình cảm trước sao?) (•ิ_•ิ)
...
Nam Cung Lãnh Dịch trước khi lên đoàn xe Lam Dực còn ôn nhu vuốt nhẹ đỉnh
đầu Diệp An một cái, hắn hài lòng cong khóe miệng lên nói “Người của tôi bảo vệ toàn bộ Diệp gia đã bố trí xong. Có gì bất trắc tôi sẽ đến ngay” Sau đó mới chịu đi.
Diệp An đầu đầy hắc tuyến đứng cạnh Giang Hạ và Minh Nhiễm thầm mắng “Xem tôi là chó đến nghiện rồi sao. Đúng là
không hiểu nổi suy nghĩ của mấy kẻ biến thái”
Giang Hạ: ... (Oa... đúng là cô gái không ngại mạng sống quá dài như Tĩnh Sa nói mà) (づ ̄ ³ ̄)づ
Minh Nhiễm: ... (Đã quen rồi)(˗̆ˍ̂˗)
...
Rống rống !!!!
Khắp nơi đều là hình ảnh đổ nát và máu tươi, tang thi gương mặt thối rữa gào rống từ bốn phía vọng lại, con người chật vật chạy trốn hòng tránh được móng vuốt sắc nhọn định cắm sâu vào máu thịt của mình.
Diệp An ở trong Vực cảm nhận nỗi đau từ mặt ngọc truyền đến, hình ảnh tàn sát
Đổng gia của Chu gia mang lại khung cảnh thê lương đến đáng sợ. Họ giống hệt như thời Cố Minh Tuyền mới bắt đầu biết đến mạt thế và tang thi.
Yếu ớt, bất lực. Khung cảnh tối tăm im lìm chỉ có tiếng la hét khắp nơi, trẻ con người nhuốm đầy máu me khóc lạc cả giọng ôm lấy một phần thi
thể của cha mẹ nó, tiếng kêu cứu và hoảng sợ tột cùng. Bọn quái vật này
như máy dò tìm hơi người, có thể chui vào mọi ngóc ngách kéo người sống
ra nhai ngấu nghiến. Không ai có thể chạy thoát, kể cả trẻ nhỏ mới mấy
tháng tuổi chúng cũng có thể hung hăng ngoạm một nhát vào cổ, xé làm đôi rồi vứt cho tang thi chó.
Diệp An nhíu mày ghê tởm. Nhìn lão
Đổng trước khi đẩy Đổng Khiết vào vòng xoáy không gian đã chật vật dùng
dị năng đáng thương chống lại chúng thế nào.
Chỉ vì một chiếc hộp mà gần 210 người trực thuộc Đổng gia ở thành tây bị giết sạch, ăn tươi
nuốt sống chỉ trong một đêm. Vậy thì những người khác rải rác khắp thế
giới số phận cũng sẽ bị định đoạt như vậy luôn ư?
Rốt cuộc thì người này muốn gì ... Tại sao lại có thể nhẫn tâm đến mức đó?
”Em muốn biết?”
Diệp An nghe giọng nói bất chợt giật mình mở mắt thì thấy bản thân đã bị kéo ra khỏi Vực một cách khó tin, cô bàng hoàng nhìn thấy một người con gái có mái tóc màu đỏ rượu đang đứng trong phòng mình, hai tay của cô ta
đang phóng ra một đạo ánh sáng vàng khống chế Minh Nhiễm và Giang Hạ.
Thật mẹ nó khốn kiếp. Cái gương mặt kia tuy đã lớn rồi nhưng cô làm sao quên được ký ức về nó cơ chứ. Tóc và mắt màu đỏ rượu yêu nghiệt, dị năng
biến thái, kẻ kiếp trước đã phá hủy hoàn toàn tinh thần lực của Cố Minh
Tuyền.
Cô bé Chu Nhi.
Không nghĩ rằng lại gặp 'cố nhân yêu thương' kiếp trước trong hoàn cảnh này, năng lực lại rất mạnh. Không
biết đã biến hóa thành nhân vật lớn nào rồi.
Diệp An nhíu mi thật sâu cảnh giác “Buông họ ra. Cô là ai?” Có thể dễ dàng bắt được hai cao
thủ của Nam Cung Lãnh Dịch chứng tỏ khả năng không hề thấp chút nào. Nếu bây giờ cô có bất kỳ hành động gì khiến cô ta bất mãn, chắc chắn hai
người kia sẽ chết không thể nghi ngờ.
Cô ta liếm môi một cái mỉm
cười thích thú, liếc mắt sang Minh Nhiễm đang trừng mình, ngữ điệu bỗng
lạnh lẽo “Sao? Mày nhìn cái gì? Tao đã tha chết cho mày một lần còn vẫn
ảo tưởng là tự mình thoát được à? Cút đi”
Sau đó chỉ một cái
khoát tay, Minh Nhiễm lập tức bị ném vào một khoảng nứt vỡ không gian
rồi hoàn toàn biến mất. Diệp An vùng dậy hét lên “CÔ LÀM GÌ ĐÓ ??? TRẢ
LẠI MINH NHIỄM CHO TÔI !!! “
Cô ta vẫn không quan tâm, vung nốt
tay còn lại khiến Giang Hạ bay cả cơ thể đập vào góc tường lực cực mạnh, nội tạng bị dập nát Giang Hạ liền phun ra một ngụm máu tươi, động tác
vô lực run run yếu ớt nằm đó.
Ánh mắt Diệp An trừng lớn, cô tức
giận vận dị năng tập trung ở lòng bàn tay phải rồi tạo một quả cầu điện
tím được nén lại với cường độ dao động nhanh khủng khiếp, cô lấy tay còn lại nắm lấy cổ tay phải hướng về chỗ ả, bắn mạnh về phía người đàn bà
khốn kiếp đã đả thương Minh Nhiễm và Giang Hạ.
Thế nhưng chỉ một
cái lắc mình, ả ta bay lên rất nhanh chạm chân vào trần nhà rồi đáp
xuống ngay trước mặt Diệp An, để lại phía sau một lỗ hổng cực lớn đánh
sập cả bức tường và thổi bay một nửa tán cây sồi già từ Lôi hệ. Cô ta
đưa tay lên, mang nhiệt độ lạnh lẽo vuốt nhẹ má Diệp An thầm thì “Gặp
lại em chị rất vui ... Em có biết chị đã chờ em rất lâu rồi hay không?
Minh Tuyền của chị ...
... Đã lâu thật lâu ...”
Diệp An bàng hoàng ngưng lại mọi động tác, cô nhìn xoáy sâu vào đôi mắt đỏ
rực rỡ kia. Rõ ràng cấu tạo khác nhau nhưng ánh nhìn quen thuộc kia suốt đời suốt kiếp cô cũng không thể nào quên được... Diệp An mãi sau mới
chậm chạp run rẩy cất giọng
”Chị Minh ... Hi ... ??”
Ả nở nụ cười ôn nhu hài lòng “Tốt lắm, em không quên chị. bao nhiêu năm trôi qua chờ đợi... cuối cùng cũng không uổng công”
Nước mắt Diệp An lăn dài trên gò má, cô vẫn đứng im như vậy nhìn người đã
từng là chị ruột của mình, yêu thương mình. Bây giờ lại là Chu đại tiểu
thư cao quý của Chu gia, kẻ đã khiến Minh Nhiễm sống cuộc sống heo chó
không bằng suốt 10 năm trời, kẻ dã diệt toàn bộ Đổng gia không ghê tay,
kẻ đã nuôi dị năng của mình bằng tinh hạch của chính những dị năng giả
khác, kẻ đang nuôi dưỡng quân đoàn tang thi ghê tởm ăn thịt người.
Và là kẻ đã khóa ký ức của Diệp An, làm trí não cô ấy trì độn mê muội bao
nhiêu năm trời cho đến khi cái chết đến, giải phóng cuộc sống tràn ngập
đau đớn thống khổ này. Tội ác Chu Ái Lan từng làm, Nam Cung Lãnh Dịch đã cho cô xem rất nhiều bắt đầu từ khi cô ta thức tỉnh dị năng đến nay.
Cuối cùng thì người đang đứng trước mặt cô là ai? Là chị Minh Hi nhẹ nhàng
che chở cô cho dù cuối cùng nó cũng chỉ là điều giả dối, hay là Chu Ái
Lan, Chu đại tiểu thư nổi tiếng tàn độc giết người không ghê tay các thế lực khắp 4 đại lục đều e sợ.
Diệp An run rẩy siết chặt nắm tay lấy thêm dũng khí, cô thấp giọng khống chế thanh âm đã lạc đi
” Tại sao... chị lại làm vậy?
...Tại sao lúc đó chị lại giết em?
Tại sao ... tại sao đã giết em rồi còn làm em sống lại ...
Tại sao vậy ??? Chị ...”
Chu Ái Lan vẫn mỉm cười thở nhẹ một cái, ả đưa ngón tay vuốt nhẹ lên sườn
mặt Diệp An, xúc cảm từ ngón tay không mang theo chút độ ấm nào chậm
chạp dời đến môi, mân mê rồi dừng lại. Ả cất tiếng nỉ non
”Tại vì chính em”