Cô thấy Chu Ái Lan
trong ký ức của Minh Nhiễm là một cái bóng ẩn nửa người trong tối có mái tóc đỏ rượu xoăn nhẹ óng ả. Chu Ái Lan trong những tập hồ sơ Nam Cung
Lãnh Dịch cho cô xem cũng là một người đàn bà hắc ám, lạnh lẽo và khát
máu.
Các hình ảnh thay phiên nhau chập làm một, đã biến thành người đang đứng trước mặt cô đây.
Lại là chị gái Cố Minh Hi.
Diệp An không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào. Đau xót có,
giận dữ có, hận có, bất đắc dĩ có. Cô cũng từng nghĩ thoáng qua Chu Ái
Lan chính là Chu Nhi kiếp trước hoá thành, cũng chỉ từng cho rằng Hà
Vĩnh Cơ là chị gái cô đã tự bạo biến mất khỏi cõi đời rồi, ai ngờ đâu
chị gái cô lại sang một cơ thể khác, lại còn từng là mẹ của chủ cơ thể
này.
Chu Ái Lan vẫn đưa bàn tay lạnh lẽo vuốt nhẹ mái tóc đen mềm của cô, giọng nhỏ nhẹ “Em có biết vì sao ta không tức thì lấy máu 'Diệp An' nhỏ lên tấm bùa để khỏi phải mất thời gian đến thế này không?”
Cô cố gắng mở đôi mắt đã nhoè nước nhìn thẳng vào người từng là chị gái
mình. Đôi tay này, đôi tay này đã từng nhân lúc Cố Minh Tuyền bị băng
biến dị phá huỷ đã cào xước da thịt cô đến bong vảy chảy máu đầm đìa,
cào lên vết thương trên mặt do Nam Cung Lãnh Dạ khắc lên khiến nó đã
kinh dị lại càng thêm khủng bố. Đôi môi đỏ tươi này trước lúc cô chết đã buông lời cay nghiệt, tát vào mặt cô những cú thật đau đớn để cô biết
gió mình gieo bão sẽ nổi. Để cô biết ngu ngốc sẽ có ngày rước họa vào
thân.
Diệp An bặm môi, run run nhấc tay trái lên, áp bàn tay mình vào mu bàn tay của Chu Ái Lan đang chạm lên tóc cô, kéo nó xuống bên
má, cô cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo của bàn tay trắng nõn kia đem lại,
Diệp Ăn nhắm nghiền mắt, nước mắt tuôn như mưa. Nếu là trước kia có lẽ
cô đã không có đủ lý trí giữ mình tỉnh táo để giữ mình không nhảy bổ vào băm vằm người này, thế nhưng trải qua một lần chết đi, đau đớn xé tâm
xé thịt, trải nghiệm nỗi sợ hãi thê lương của Đổng gia, cô đã biết tội
của mình lớn đến mức nào.
Cô đã làm gì khiến chị gái mình thay đổi đến mức như thế này cơ chứ.
”Chị ... chị ... “
Chu Ái Lan nghe cô em gái bé bỏng ngày nào cất tiếng gọi mình, cô ta thở
hắt ra một hơi thoả mãn sau đó nói tiếp “Vì ta không chắc chắn em sẽ
đến, con bé không đủ đau thương để có thể gọi được em về. Vì vậy ... ta
đã dùng bùa chú thôi miên nó cực mạnh, khiến trong đầu nó sớm có ảo giác đã bị hôn phu phản bội, bị em gái hãm hại, bạn thân cướp đi thân xác
người yêu, bị bạn bè xa lánh ... “
Diệp An chỉ có thể nấc lên những tiếng nhỏ, đầu cô cúi gằm xuống, bàn tay nắm lấy tay Chu Ái Lan và bờ vai run lên liên tục.
Cô đang vô cùng sợ hãi.
Chu Ái Lan nhìn em gái như vậy giọng mềm mỏng hơn rất nhiều, ả kéo cô lại,
ghé sát vào tai cô, tay kia ôm lấy bờ vai gầy, đôi mắt ả mơ màng như màu rượu nho đầu mùa chưa được con người hái gặt. Ả hít sâu một hơi cảm
nhận khí tức quen thuộc của em gái, chậm rãi cất tiếng.
”Nếu nó
hôn được Triệu Lâm, bùa chú ta ám sẽ bắt đầu có hiệu lực. Mất 11 năm mới có nụ hôn đầu với thằng nhóc, có vẻ hơi kém cỏi... “ Ả cười khẽ.
”Sau đó thì sao nhỉ, sau đó suốt 1 tuần liên tục con bé sẽ bị mộng ảo giày
vò, sự việc hư hư thực thực liên tục trong tương lai đáng lẽ diễn ra sẽ
tái hiện sớm trong đầu nó, khiến nó có thể phát điên.
Ừm... nhưng mà cơ thể ta trao tặng sao có thể kém thế được. Dù em có mở khóa được
phong ấn ký ức, em cũng sẽ không đủ năng lực biết ta đã làm những gì hơn nữa đâu.
Dù sao bây giờ, ta đã có thể được gặp em ở đây.
Minh Tuyền.
Mọi việc ta làm... đều rất đáng”
...
Diệp An ngẩng đầu lên, hốc mắt cô nóng bỏng, gương mặt lấm lem bết tóc, đôi
môi hồng xinh đã bị răng nanh cắn đến chảy máu. Cô nhỏ giọng nức nở
”Chị ... em xin lỗi ... Em xin lỗi chị ...
Vì em đã không hiểu bất cứ chuyện gì ...
Vì em mà cha bị tang thi ăn thịt
... Vì em mà mẹ phải ngủ với lão Vương Kiến ...
... Vì em ... mà chị phải che giấu mình, chịu đựng tính khí bốc đồng của em.
Minh Hi ... cả hai kiếp này. Em chỉ luôn muốn được nói xin lỗi.
...
Em xin lỗi ...”
Chu Ái Lan thần tình nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại thoáng chút dịu dàng nhìn
em gái mình. Cô ta dời khỏi vai Diệp An, kéo sát mặt cô lại gần mình,
hai cái trán cụng nhau, Chu Ái Lan nhỏ giọng.
”Nếu em đã đáng yêu đến vậy ... chị sẽ mang em đi. Minh Tuyền của chị.
Chúng ta cùng quay về, làm lại tất cả từ đầu ...” Chu Ái Lan nâng mặt Diệp An lên, mỉm cười
”Buông - cô - ấy - ra !!! “
Ngay khi tiếng nói vừa dứt, Chu Ái Lan lập tức bị một quả cầu lửa thổi bay
người ra phía lỗ hổng mà Lôi Cầu của Diệp An tạo ra. Diệp An như con rối đứt dây, ánh mắt vô hồn mất đi trọng tâm chuẩn bị ngã xuống.
Nam Cung Lãnh Dịch đã vụt đến ôm Diệp An vào trong ngực thật chặt, ánh mắt
hắn ngập tràn sát khí giết chóc hướng về phía kẻ đã trở lại nguyên vẹn
đứng cách không xa. Đáng ngạc nhiên là ả không sao cả, phần thân thể bị
mất như sương khói lơ lửng đang dần nhập lại thành hình ban đầu.
Tại vì đây không phải là một thực thể.
”Chu Ái Lan, mau cút về chỗ của ngươi đi. Ngươi thật quá ghê tởm”
Ánh mắt Chu Ái Lan thâm trầm nhìn em gái bị kẻ khác ôm lấy, không khỏi cảm thấy tức giận liền nhếch khoé miệng cười khinh khỉnh
”Nam Cung Lãnh Dịch, nói năng như vậy với vị hôn thê được đính ước từ nhỏ không hay một chút nào đâu.
Huống hồ, bây giờ ta mạnh hơn ngươi rất nhiều. Muốn cướp Minh Tuyền khỏi tay ta lần nữa.
Không có cửa.
Rất nhanh thôi ta sẽ thanh trừ tất cả các ngươi và mang em ấy về lại.
Bây giờ có cố làm gì nữa cũng vô dụng”
Ả nói xong, đáy mắt nồng đậm hận ý, nhìn hắn cười mỉa một cái, bóng dáng cứ như vậy biến thành một làn sương mỏng dần biến mất.
Nam Cung Lãnh Dịch cúi xuống nhìn người trong ngực đã thiếp đi tự lúc nào.
Hắn ôn nhu lau nhẹ vệt nước ở khoé mắt cô, bế cô lên bước ra khỏi cửa
phòng.
Bên ngoài đã trở thành một bãi chiến trường đầy máu và xác tang thi.
Hắn nhún một cái trực tiếp nhảy xuống tầng 1, sau đó Nhất Diễm đang xử lý
nốt mọi việc liền dừng lại chạy đến bên Nam Cung Lãnh Dịch báo cáo “Ngài Lãnh Dịch, tang thi đã xử lý xong, người Diệp gia tất cả các chi gần
một nửa số người đều đã di dời an toàn, người có thương tích đều đã đưa
đi kiểm tra, nửa khác chủ yếu là người làm công trong lúc ám vệ chiến
đấu đã tự phá vỡ vòng phòng vệ khiến tang thi tràn vào, đã xử lý ổn thoả ...
Chỉ có điều ... Diệp nhị thiếu và Diệp gia chủ trong lúc bị
20 con vây lại đã bị tang thi cào trúng, hiện đã chuyển đến phòng cách
ly đặc biệt của biệt thự cổ Lam Dực. Một số người khác có vai vế trong
Diệp gia cũng bị tang thi cố tấn công tạo vết thương, cũng đang cách ly”
Nam Cung Lãnh Dịch nhíu mi thật sâu, hắn mím môi nhìn Diệp An đang mệt mỏi
nhắm nghiền mắt như có điều do dự, ra lệnh “Đợi cô ấy tỉnh lại ta sẽ bố
trí người trong phòng canh giữ thông báo cho cô ấy, bây giờ ngươi tập
trung tất cả người Diệp gia không bị thương đến biệt thự cổ, chiến tranh sắp đến, nơi đó là an toàn nhất. Mau chuẩn bị toàn bộ nhân lực tiến
hành đi”
Nhất Diễm hiểu ý, vẻ mặt cũng thoáng nghiêm túc thêm, tức khắc cúi đầu xuống tuân lệnh rồi nhanh chóng thực thi.
Chỉ trong tích tắc 30 phút ngắn ngủi, Chu Ái Lan đã sử dụng 200 viên đá
xuyên không gian để đưa tang thi tràn vào mọi chi của Diệp gia, tấn công cực nhanh khiến ám vệ Lam Dực mất nhiều công sức mới xoay chuyển tình
thế được.
Nếu không phải Giang Hạ cố dùng chút hơi sức còn lại
truyền tín hiệu Diệp An gặp nguy có lẽ hắn đã không đến kịp khi hắn đang ở tận Bắc Đại Lục đàm phán vũ khí quân sự.
Dù vậy, hắn cũng đã
chậm mất rồi. Không biết lúc tỉnh lại nghe tin tình hình Diệp gia, cô ấy sẽ có phản ứng thế nào đây. Có trách hắn hay không, và có căm ghét sự
chậm trễ của hắn hay không.
Đập vỡ đá không gian, Nam Cung Lãnh
Dịch đã quay lại căn phòng trước đây của Diệp An ở Lam Dực, nhẹ nhàng
đặt cô ở trên giường, hắn ngồi xuống mép chăn đã đắp xong cho cô ngay
ngắn, cúi đầu xuống nhìn vào gương mặt cô thật gần, thật lâu, như tỉ mỉ khắc từng đường nét của cô vào tim, sau đó hôn nhẹ lên đôi môi đã bị
máu nhuộm đỏ. Hắn thầm thì
”Hóa ra em thật sự không phải người ở
đây. Tại sao em lại đến từ nơi khác? Có phải nếu tôi chậm một chút nữa,
em sẽ đi phải không? Sẽ biến mất hoàn toàn trước tầm mắt của tôi phải
không?
Em là ai...
... tôi không quan tâm. Cũng không quan tâm kẻ mang hình dáng giống tôi đã từng làm gì có lỗi với em.
Chỉ cần em hãy nhớ kỹ, tôi là Lãnh Dịch.
... Nếu một ngày kẻ canh giữ thời không phát hiện em không thuộc về thế
giới này và mang em đi. Tôi sẵn sàng cường ngạnh bẻ cong thời gian để
mang em quay trở lại. Cho dù phải trả cái giá đắt đến thế nào đi chăng
nữa.
Em chính là người bạn đời duy nhất mà Nam Cung Lãnh Dịch này đã định.
Khi em tỉnh lại ... mọi nỗi đau của em tôi sẽ cố gắng gánh chịu”
Nam Cung Lãnh Dịch cười nhẹ, ôn nhu vuốt ve lên mái tóc đen mềm, di chuyển
ngón tay đến đôi mắt hoe đỏ đang nhắm nghiền còn vương ánh nước, sống
mũi, và cuối cùng là đôi môi vẫn không có động tĩnh gì khác, đỏ máu
khiến tâm hắn đau không thôi. Lại cúi xuống lần nữa và lưu giữ hơi ấm ở
môi cô lâu hơn, hắn mới luyến tiếc rời đi, mày nhíu lại. Giọng hắn trầm
khàn
”Sau lần này không biết có gặp lại em nữa hay không.
... Tôi sẽ cố gắng, vì mong muốn em được sống an nhiên trong thời đại yên bình.
...
Tạm biệt”