“An An... khi nào thì em trở về?” Diệp Kiến Nguyên lúc về đến nhà nghe
em trai kể lại không khỏi sốt sắng gọi điện ngay cho em gái. Đùa sao con bé còn quá nhỏ để hiểu hết sự nguy hiểm ngoài kia, nếu đi theo Lam Dực
chẳng phải với tính khí dễ tin người sẽ bị bọn họ thao túng hoàn toàn
thành con rối sao.
Mà đáng lo hơn là bị Nam Cung đại thiếu nhìn trúng.
(Chị An nhà anh sắp đè đầu cưỡi cổ lão đại nhà người ta thì có =_=|||)
”Anh cả... anh hai... Nam Cung Lãnh Dịch vì em dùng dị năng làm bị thương nên bây giờ hắn vẫn chưa hồi phục em không thể về”
Diệp Viễn Thiếu nhìn hình ảnh em gái khoẻ mạnh thở phào một tiếng an tâm,
nhưng nghe đến câu Nam Cung đại thiếu bị em gái làm bị thương không khỏi có chút sốt sắng hỏi lại “Em chọc giận ngài ấy không sao chứ. Có bị
ngài ấy sai sử thuộc hạ ép buộc làm gì không??”
Nhất Diễm đứng
gần đó sắp xếp đống văn kiện quan trọng tồn đọng 6 ngày vừa rồi khoé
miệng hơi giật giật. Hai anh em nhà này bị cuồng em gái sao? Có thể thôi ngay cái kiểu quy chụp tội danh xấu xa lên đầu bọn họ được không hả
(; ̄Д ̄) Chính những người hết lòng vun vén cho đôi này lại với nhau mới
xui xẻo đến nằm ngủ cũng trúng đạn có được không. Kim Ảnh đáng thương
của hắn còn đang lưu lạc ngoài đảo M ngày ngày khóc than số phận với hắn đây này nha
Hôm nay tuy Nam Cung Lãnh
Dịch mới tỉnh lại nhưng sức khoẻ không đến nỗi không giải quyết được
đống văn kiện quan trọng mà phải tự tay hắn phê duyệt tồn đọng trong mấy ngày hắn bất tỉnh. Đương nhiên có nhiều tài liệu hay ho liên quan lẫn
không liên quan đến Diệp An hắn muốn cho cô xem nên kéo theo cả cô đến
thư phòng, dẫn đến tình trạng Nam Cung Lãnh Dịch ở bàn làm việc tập
trung xem tư liệu, còn Diệp An thì ngoan ngoãn ngồi một bên đọc sách
uống nước quả vừa mới nhận điện thoại của anh trai.
Nghe thấy
đoạn đối thoại, hắn buông bút chậm rãi lại gần cô gái đang bất đắc dĩ
trấn an hai người anh trên màn hình mô phỏng của máy điện tần.
Diệp Viễn Thiếu và Diệp Kiến Nguyên đang khuyên nhủ em gái mau chóng về nhà
thì cứng họng, thấy phía sau có một người đàn ông đang lù lù đi tới mang thái độ lạnh nhạt xa cách vô cùng.
(Hai anh đang cản trở con đường cướp người về tay thì ai mang sắc mặt tốt cho được (o_ _)ノ彡☆
Tuy trong lòng Nam Cung Lãnh Dịch có chút không vui nhưng dù sao đây cũng là người nhà của cô gái hắn để ý (Dịch ca ngầm thừa nhận rồi á á á á (*ノωノ)) hắn cũng nên đối xử nền nã hơn một chút. Ít nhất cũng phải có thái độ gần gũi như khi nói chuyện với đám người Nhất Diễm.
Quyết định xong hắn đẩy Diệp An sang nhấc quả cầu điện tần lên, Nam Cung Lãnh Dịch hơi hơi nhếch khoé miệng cất tiếng “Hai vị thiếu gia Diệp gia,
Diệp An ở đây rất tốt, không cần lo lắng. Lúc nào tôi thấy thích hợp sẽ
đưa cô ấy về thăm nhà một chút. Đã đến giờ dùng bữa trưa. Tạm biệt” Cô
thấy không, chỉ riêng người thân của cô tôi mới cho chút mặt mũi kiên
nhẫn giải thích đấy nhé. Mau mau cảm động đi. Hừm!
Điện tần tắt. Hai vị anh trai bên kia triệt để hoá đá...
Diệp An:... ( ̄□ ̄」)
Nhất Diễm:... ( ̄Θ ̄) (không phải ai cũng hiểu tính khí ngài như chúng thuộc hạ đâu a...)
Nam Cung Lãnh Dịch, anh có cần phải dùng gương mặt doạ người hơn bình thường như vậy không?
Tiếp xúc một khoảng thời gian Diệp An nhận thấy Nam Cung Lãnh Dịch không
phải là dạng người khó nói chuyện, thậm chí nhiều lúc hắn còn nói mấy
câu đùa lại với cô cho dù làm cô tức muốn hộc máu. Nhưng chung quy lại
Nam Cung Lãnh Dịch ôn hoà hơn những lời đồn về hắn cô nghe thấy hơn
nhiều lắm.
Những lời này nếu để Nhất Diễm biết được chắc chắn
Diệp An sẽ bị hắn nhổ nước bọt khinh bỉ trong lòng từ ngày này qua ngày
khác. Cái kế hoạch ban đầu là thu phục cô về làm đồng minh phục vụ chủ
nhân, chẳng biết từ lúc nào đã đổi thành bọn hắn thay nhau phải lấy lòng phục vụ lại cô ấy rồi có được không. Người chủ nhân nhắm trúng họ không thể không thuận theo tránh ngài ấy lên cơn đuổi hết đến đảo M dạo chơi
nha...
Người ngoài được ngài ấy cho sắc mặt tốt đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải vì cô đặc biệt thì đừng hòng với Diệp thị nhỏ bé
ngài ấy sẽ nhường nhịn bất kỳ ai. Hừ.
Người sống chết bên cạnh
bao năm thì ngài không trọng, người đến được vài ngày ngài lại sủng đến
mức lấy lòng giai nhân không ngại trù dập thuộc hạ.
Đầu năm nay làm thân tín trung thành đúng là không dễ dàng mà (T▽T)
”Lãnh Dịch, nếu anh nói như vậy các anh tôi sẽ hiểu lầm không ít đâu a...” Diệp An đầu rơi vài vạch hắc tuyến bất đắc dĩ nói.
Nam Cung Lãnh Dịch thì lại có chút không hiểu liếc mắt nhìn Nhất Diễm kiểu -ta làm gì không đúng?-
Nhất Diễm có cảm giác đảo M đang vẫy gọi nếu lần này ứng xử không khéo nên
đành thấp giọng giải thích “Diệp... Tiểu thư Diệp An, cô yên tâm lát nữa tôi sẽ đích thân giải thích với Diệp gia chuyện này. Ngài Lãnh Dịch ứng xử như người đứng đầu Lam Dực đã lâu nên không quen nhẹ nhàng với ai.
Tiểu thư Diệp An là trường hợp đầu tiên trong 30 năm qua đó a... Cái sự
việc này đúng ra phải là mong tiểu thư đừng hiểu lầm ý tốt của chủ nhân
chúng tôi mới đúng”
Nhất Diễm thở phào may mắn trong lòng một
cái. Thật may hắn đã đổi lại xưng hô, không lại ngu ngốc như Kim Ảnh thì mấy ngày tới hắn sẽ phơi thây ở đảo M mất.
Nam Cung Lãnh Dịch
đương nhiên rất hài lòng với biểu hiện của Nhất Diễm liền phất tay cho
hắn tiếp tục công việc, còn mình thì dắt tay dẫn theo cô gái nhỏ đang
cảm động kia đến phòng ăn. Nhìn biểu cảm biến hoá của cô, Nam Cung Lãnh
Dịch tràn đầy ý cười nhẹ nhàng đưa tay lên xoa vài cái lên mái tóc mềm
mại kia. Ừm. Xúc cảm vẫn rất tốt, sau này nhất định nếu thấy thích hợp
sẽ không ngại mà sờ đầu cô gái này thêm vài lần.
Diệp An thực
chất lúc đó:... (Hàn khí vẫn còn để lại di chứng trong não hắn sao? Đâm
hắn một nhát không những vẫn còn sống lại được đối xử đặc biệt? Không
muốn dùng Băng hệ vào hắn nữa đâu a... rất kinh dị... biểu hiện ôn hoà
của hắn thực sự rất kinh dị có được không. Hậu duệ của Nam Cung Lãnh Dạ
thực biến thái mà (T_T)