Lam Cát
Nam Cung Lãnh Dịch nghe Nhất Diễm tỏ ý muốn bắt cô gái có khả năng là đa hệ dị năng này lại lợi dụng đối phó Bắc Đại Lục và Đông Đại Lục thì nhăn
mày lại có chút lưỡng lự.
Hắn công nhận cô gái này có năng lực,
thân thủ không tồi chút nào có khi là rất khá, thể chất sử dụng dị năng
liên tục hơn 30p thở không gấp hơi không loạn kia có khi đã đạt cấp 5,
dị năng chưa xác định được sở hữu mấy hệ. Rất tiện để hắn nắm trong tay
sử dụng làm quân cờ cho mục tiêu của hắn gây dựng bao nhiêu năm.
”Nhất Diễm” đã có quyết định của mình hắn liền ra lệnh.
Nhất Diễm vẫn luôn quan sát thầm sắc của hắn nhanh chóng đáp “Có thuộc hạ”
”Gửi thư mời của ta đến 10 kẻ sở hữu khế ước chưa”
”Đã gửi cách đây 1 tiếng”
”Sắp xếp một chút mấy tình huống làm món quà gặp mặt cho 10 kẻ đó. Báo trước tất cả X01 về kế hoạch này để chúng lui đi trước. Để cô gái Diệp gia
vào căn phòng tạo ảo giác khiến ý chí bị rút cạn. Lúc đó chúng ta sẽ tóm gọn cô ta luôn”
Nhất Diễm vui mừng nhận lệnh rồi lập tức đi thực hiện các bẫy rập cho 10 kẻ kia. Riêng Diệp tam tiểu thư chắc hắn phải
mang viên đá chứa Tinh Thần hệ cực lớn để làm 'cái đó'. Tinh Thần hệ nên đấu với Tinh Thần hệ. Chẳng phải sao.
------
Diệp An vẫn
tung tăng đi dạo trong khu nhà đỏ quan sát các lớp học, bỗng cước bộ của cô hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đi tiếp bình thường. Cô thoáng nghe
thấy Minh Nhiễm nói chuyện với ai đó nhưng thính lực của cô không đủ.
Hừm. Đoán đoán làm gì chứ, nghi ngờ nhiều khi đã biết đáp án không phải
phong cách của cô.
Diệp An lập tức dừng lại.
”Minh Nhiễm”
Vừa dứt câu nói. Cậu bé đã xuất hiện ngay bên cạnh cô. Diệp An nhìn chằm
chằm vào đôi mắt kia hòng tìm tòi gì được gì đó nhưng vô dụng. Thở dài
một hơi, cô đưa bàn tay trắng nõn vuốt nhẹ lên gương mặt gầy gò, cô nói“Ta biết ngươi vừa nói chuyện với ai”
Minh Nhiễm vẫn bất động, một chút cảm xúc dao động trong mắt cô nhạy bén nắm được.
”Ngươi vừa nói chuyện với chủ nhân thực sự của ngươi đúng không. Tại sao ngươi lại phải làm vậy? Minh Nhiễm, Diệp An ta hiện tại chưa bao giờ nói hai
lời cái gì. Hứa với ngươi sẽ trừng trị những kẻ đó, ngươi thay vì nghi
ngờ thì hãy thử tin ta.
Dị năng của ta thế nào ta đã cố tình thể hiện cho ngươi thấy chứng tỏ sự tín nhiệm của ta.
Nếu giữ một kẻ hai lòng ở bên cạnh mình ta sẽ không bao giờ để kẻ đó xuất hiện trước mặt ta thêm lần nào nữa.
Ngươi nhận ai làm chủ nhân, suy nghĩ kỹ đi sau đó hãy trả lời ta lựa chọn cuối cùng của ngươi”
Minh Nhiễm ngạc nhiên trước những lời của người chủ mới. Những gì cô nói cậu đều nhớ, ngay từ giây phút đầu tiên cô dùng tinh thần lực làm suy yếu
lồng phòng hộ cậu đã biết cô gái này không đơn giản rồi.
Được chủ nhân đặc biệt nhắc nhở chú ý đến người có thể có dị năng hiếm giống
mình, cậu cũng cố gắng không làm gì quá phận khiến cô bực tức nhưng
khổng hiểu sao hành động của cậu vẫn như trước, thậm chí còn cẩn trọng
hơn mà cô hình như không vừa lòng chút nào cả khiến cậu thực sự không
biết làm sao cho phải. Chỉ có thể tiếp tục dùng gương mặt cứng ngắc
không chút cảm xúc nhằm che giấu hoang mang của mình.
Diệp An mặc kệ khế ước của mình ngổn ngang suy nghĩ ở đằng sau mà tiến về phía dãy
học của lớp C và D. Khi cô còn đang ngó quanh quất thì một giọng nữ lên
tiếng hỏi “Đã vào tiết rồi ai còn đang ở ngoài đi lại chưa chịu vào lớp
của mình vậy?”
Không hiểu sao giọng nói này có chút quen thuộc
khiến cô thấy thực chán ghét. Nghĩ nghĩ một chút cô mới nhớ ra, 'bạn
thân' của Bạch Liên Diệp Hoa kia chẳng phải cô nàng Đổng Khiết đó sao.
Cả trước đây hay sau này đều giúp đỡ Diệp Hoa mà khiến cô xấu mặt rất
nhiều lần.
Có vẻ như cô nàng Đổng Khiết kia cũng nhận ra Diệp An, lập tức chuyển sang giọng nói mỉa mai “Chà, tưởng ai hoá ra là chị gái
đanh đá của Tiểu Hoa. Nghe nói cố mới xúc phát dị năng nên đã được
chuyển đến khu nhà Đỏ. Sao hả? Sao không vào lớp mà lại lang thang ở
đây? Hay là.... quá kém cỏi nên bị các đồng học ném ra khỏi lớp rồi? Ha
ha ha...”
Con nhỏ điên!
May cho ngươi bà đây mới xả tức
xong nên ngươi tránh được môt kiếp nạn liếm Roi nước của bà nhé. Hừ.
Đúng là mấy kẻ não tàn y như nhau thích tự biên tự diễn. Cô chẳng thèm
nhiều lời hoa mỹ văn vẻ với cô ta làm gì liền chửi thẳng như tính cách
của cô trước giờ vẫn vậy.
”Con cá ngão não cá trê này không thấy
bổn đại gia đây đang bận sao. Mau cút sang một bên che cái miệng thối
của ngươi lại. Đánh răng 7 lần cho sạch rồi ngậm một đoá hoa cứt chó
hẵng nghĩ đến nói chuyện với bổn đại gia nghe chưa.” Với mấy kẻ não tàn
này nếu cô không chửi cho khôn ra thì thế hệ tương lai của cái trường
này sẽ bị chúng làm ô uế hết mất. Bật cho mình một ngón cái thật đại
suất khí mới vừa lòng quay lưng bỏ đi.
Cô nàng vừa bị mắng 'cá
ngão não cá trê' lần đầu bị chửi thẳng như vậy mất một lúc mới hồi lại
thấy Diệp An đã đi được một khoảng xa. Liền thẹn quá ngưng tụ một mũi
dao nước rồi phóng về phía bóng lưng của Diệp An.
Ngay lúc cô
quay lại định hoá giải thì một bức tường cát đã đập tan lưỡi dao nước đó rồi. Người dựng nên bức tường là một cô gái có mái tóc ngắn ôm cổ nhuộm light xanh lá và nâu vàng.
”Sử dụng dị năng bừa bãi lén tấn công bạn học trong trường là hành động đáng xấu hổ nhất của một dị năng giả
đại học T. Đổng Khiết, cô chắc biết điều đó chứ?”
Bóng lưng và
điệu bộ này, giọng nói và ngữ điệu này khiến trái tim của Diệp An bỗng
nhiên nghẹn lại, là 'bạn thân' sau này của Diệp An kia, là người đã cùng với Triệu Lâm đâm cô một nhát rồi đẩy xuống toà nhà 30 tầng khiến cô
thịt nát xương tan.
Người mà Diệp An kia vô cùng tín nhiệm cuối cùng bị Diệp Hoa tác động biến thành kẻ thù của cô.
”Lam...Lam Trưởng Viên..”
(Trưởng Viên: Chức danh như hội trưởng hội học sinh)
Lam Cát thu lại dị năng của mình vào chiếc nhẫn trên ngón tay sau đó nhíu mày nhìn Đổng Khiết sợ hãi đứng đó.
”Cô bị phạt cấm túc 1 tuần không được ra khỏi nhà tại Đổng gia của mình mà
suy nghĩ cho kỹ lại hành động hôm nay đi. Mau về lớp thu dọn đồ dùng,
lát nữa sẽ có bên thi hành đến hộ tống cô về Đổng gia”
Đổng Khiết nghe xong hình phạt của Lam Trưởng Viên không chậm trễ liền cúi đầu
chào sau đó đi về phía lớp A - phòng học của mình. Có lẽ khi cô ta về
đến đó sẽ thấy một ngạc nhiên khác đang chờ đón.
Lam Cát bấy giờ
mới quay lại nhìn Diệp An đang ngây ra nhìn chằm chằm vào mình. Khó hiểu nhăn trán lại, Lam Cát hắng giọng “Bạn học này, cô là Diệp An tam tiểu
thư của Diệp gia đúng không. Ừm. Hôm nay là ngày đầu đi học đã quậy tung cả lớp A. Rất bản lĩnh nha”
Diệp An im im nhìn Lam Cát tán
thưởng mình lòng đã rối như tơ vò, trong lúc Lam Cát đang nói chuyện với Đổng Khiết cô đã bắt đầu thả sợi tinh thần lực bao quanh cô ta nhằm dò
xét ý định tiếp cận của cô ta là gì nhưng không hề, đơn giản chỉ là ra
tay giúp đỡ mà thôi.
”Cô biết tôi hẳn là biết Diệp Hoa chứ?” Diệp An cố tình hỏi cô ta chuyện liên quan đến cô em gái đáng đánh đòn kia
của mình nhằm xem nếu cô ta có một chút dao động nào khác thường không,
cô sẽ nghĩ cách triệt để tiêu diệt cô ta tránh hậu hoạn.
Lam Cát
nghe xong câu hỏi của Diệp An cũng nghiêm túc trả lời, đôi mắt xanh sắc
bén ánh lên chút chán ghét khi nhớ lại chuyện ở nhà hàng lần trước.“Diệp Hoa sao? Cô em gái kia của cô thật giả tạo, rất buồn nôn. Cô ta
thỉnh thoảng đến đây tìm Đổng Khiết chiếm tiện nghi nên tôi có gặp cô ta vài lần”
Tia chán ghét xuất hiện trong mắt Lam Cát cô có nắm bắt được, dao động tinh thần lực cũng thể hiện rõ ràng. Quái lạ, nếu cô ta
chán ghét Diệp Hoa, tại sao chỉ chưa đến 3 năm sau đã thân thiết với cô
ta đến mức tình nguyện bán cô đi để hòng Diệp Hoa được vui lòng??
Chết tiệt, cái mớ ký ức của Diệp An 9 năm sau cứ hư hư thực thực. Tối nay về cô sẽ thử triển khai tinh thần lực nhìn lại ký ức tương lai Diệp An xem thế nào mới có thể đưa ra quyết định được. Quyết định xong cô liền nói
thật với Lam Cát tình hình cô ở đây
”Lớp A họ sỉ nhục tôi thua
con gái của tiểu tam lại còn nói Diệp gia thiếu giáo dưỡng nên tôi đánh
họ một trận từ chối học ở lớp đó rồi. Tôi đang đi tìm lớp khác phù hợp
hơn”
Lam Cát đã nghe thầy giáo sinh dạy Địa Chất nói sơ qua về
tình hình lớp A mới kêu cô đi theo Diệp tam tiểu thư này tìm lớp mới.
Chậc chậc, chưa gặp thì tò mò cô gái họ Diệp này yếu đuối thế nào, gặp
rồi thực bất ngờ không nhỏ nha. Có khi cái tên Triệu Lâm kia là cô gái
này đá sang luôn cho Diệp Hoa đỡ phiền phức cũng nên. Nghĩ đến đó, độ
hảo cảm của Lam Cát dành cho Diệp An không khỏi tăng thêm vài phần, cô
rất thích những người thẳng tính như vậy, thích là thích không thích là
không thích, đổi lại là cô nếu vào học lớp toàn người châm chọc mình cô
cũng sẽ nổi đoá mà bỏ đi luôn.
”Vậy cô có thể xem lớp C, tuy
không phải là lớp cao cấp nhất nhưng học sinh lớp này đa phần đều tự lực thi vào đây chứ không như lớp A chủ yếu nhờ quan hệ, nên lớp C khá quan trọng học hành, không gây sự với ai. Nếu cô thích để tôi dẫn cô đi”
Cmn thế mà cái lớp khốn kiếp ấy còn lên giọng với cô cái gì mà “ảnh hưởng
lực học” cái gì mà “chắc thi không nổi nên đút lót để vào“. Hừm. Bà đây
chính thức ghi thêm món nợ nữa vào lũ các ngươi rồi, đừng để bà tóm được các ngươi gây sự với bổn đại gia đây lần nào nữa nếu không đừng trách
vì sao ác.
Diệp An nghe Lam Cát chỉ điểm cũng vừa lòng quyết định đi theo.
Khi đến lớp C, đúng như cô dự đoán lớp rất im lặng, ai cũng chăm chú học.
Thở dài một hơi nhẹ nhõm, cô sắp bước vào thế giới mọt sách rồi.