Buổi học trôi qua rất yên bình, cũng không ai quấy phá cô cả. Học đến hết buổi sáng cô xin
phép giảng viên cảm thấy không khoẻ nên muốn về nhà nghỉ ngơi.
Đương nhiên giảng viên không tin rồi. Vừa mới đánh tan tác lớp A xong tinh
thần còn vô cùng sáng láng làm gì nhìn ra được một tia mệt mỏi? Nhưng
dẫu sao cô cũng vừa xúc tác dị năng xong lại sử dụng nhiều thế này có
thể họ cũng nên để cô thả lỏng một chút. Được sự đồng ý Diệp An liền
mang theo Minh Nhiễm trở về nhà.
Báo trước với Tề quản gia mang
hai phần cơm tối lên phòng mình do cô có chút việc bận và dặn ông không
cho ai đi ngang qua dãy phòng của cô kể cả cha và hai anh cô mới gật đầu đi lên phòng.
Minh Nhiễm im lặng theo sau Diệp An không ngừng dự đoán tâm tình của cô đang thế nào, đang bực tức hay vui vẻ vì thực sự
tính khí của cô rất thất thường khiến cậu bé hoàn toàn không đoán ra
được tiếp theo Diệp An sẽ làm gì.
Như buổi sáng rõ ràng lúc ăn
chỉ là cậu không muốn ngồi thôi cô đã cáu rồi, bẵng đi một cái, lúc cô
phát hiện cậu đang báo cáo tình hình của cô cho người khác đáng lẽ cô
phải nộ khí ngút trời thì cô lại xoa má cậu ôn nhu.
Thật khó hiểu mà.
Thấy Minh Nhiễm đứng trước cửa phòng không vào Diệp An biết là nó đang đợi
lệnh của cô. Chậc, sợ tính khí của cô đến thế sao. Nhàn nhạt nói một câu 'vào đi' Diệp An lập tức khoá trái cửa lại sau đó ra lệnh
”Minh
Nhiễm, hẳn ở bữa tiệc ngươi cũng đã biết dị năng của ta thế nào. Bây giờ ta có một chút chuyện cần xem xét lại nên sẽ cần yên tĩnh. Ngươi ở đây
canh giữ không cho bất kỳ ai quấy rầy ta nhớ chưa.
Lát nữa Tề quản gia lên đưa cơm ngươi nhớ lấy ăn. Bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được phép đánh thức ta dậy”
Minh Nhiễm không nói nhiều ngoan ngoãn nghe lệnh, Diệp An cũng không trì
hoãn thời gian nữa liền ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu triển khai
tinh thần lực thôi miên chính mình.
Minh Nhiễm nhìn cô chủ của
mình đang chìm vào giấc ngủ không khỏi kinh ngạc một chút. Hôm ở bữa
tiệc cậu đã loáng thoáng đoán ra được năng lực của cô, nhưng bây giờ tận mắt thấy năng lực của cô thi triển trước mắt mình cậu vẫn không tránh
khỏi có chút ngạc nhiên.
Quả nhiên là Tinh Thần hệ hệt như lời
chủ nhân cậu đã nói. Nhưng trong lúc cô đang nhập tâm có kẻ nào đó phát
hiện dao động của tinh thần lực sau đó tấn công cô thì sao. Cẩn thận
chút vẫn hơn. Nghĩ vậy Minh Nhiễm liền khai triển dị năng tạo nên một
chiếc lồng phòng ngự ngăn cách căn phòng với không gian bên ngoài.
Diệp tam tiểu thư này, cô chủ mới của cậu quả thật có năng lực, tuy tính
cách có chút bốc đồng tuỳ hứng buồn vui thất thường nhưng nhìn chung là
người khá tốt. Cô ấy không ngại thi triển dị năng quý hiếm của mình cho
cậu thấy chứng tỏ cô ấy đang tin tưởng cậu, cho cậu cơ hội. Cậu có dao
động nhưng ràng buộc với Lam Dực khiến cậu thực sự không biết phải làm
sao mới tốt.
Lam Dực đã cứu sống cậu khỏi sự truy lùng của Đông
Đại Lục, đã trao cho cậu cơ hội phát triển dị năng mạnh mẽ. Phản bội họ
cậu không thể, nhưng phụ bạc tấm lòng của cô chủ, cậu cũng không nỡ.
----
Trong một không gian tối tăm có một bóng dáng nhỏ nhắn lọt thỏm giữa muôn vàn chấm sáng.
Diệp An mở mắt ra, rất nhiều hình ảnh nhiễu sóng đang chập chờn trước mặt
cô. Nhiều giọng nói khác nhau đọng lại trong ký ức của Diệp An khiến cô
khá đau đầu không biết tóm ở đâu. Mọi thứ vô cùng nhiễu loạn, cô cố gắng hình dung rõ ràng một đoạn ký ức nào đó nhưng không được. Nhìn những
hình ảnh liên tục trôi không cố định, ánh mắt cô chợt loé.
Có kẻ đã động tay động chân vào ký ức của Diệp An.
Nhưng kẻ đó là ai? Kẻ nào lại muốn làm nhiễu loạn ký ức của cô ấy khiến không ai có thể nhòm ngó được cho dù là chính bản thân cô ấy muốn nhìn?
Cái kẻ vô duyên này bắt đầu kích thích tính hiếu chiến của cô rồi đấy. Mặc
kệ ngươi là ai dù ngươi làm gì với ký ức của Diệp An kia đi chăng nữa ta vẫn sẽ có cách hoá giải thôi. Kiếp trước là người duy nhất có thể điều
khiển được cả tang thi chẳng lý do gì lại phải bó tay trước trí não của
con người cả.
Huống hồ ta thực sự muốn nhìn xem Lam Cát kia vì
sao 9 năm sau lại nhẫn tâm giết chết người mà cô ta từng cho là bạn thân thiết nhất.
Bắt đầu vận sức phát động dị năng chuyển phát lên
hai bàn tay và đầu, hai tay của Diệp An bắt đầu bao phủ bởi một ánh sáng nhàn nhạt rồi đậm dần. Nhắm lại mắt điều tức dị năng thật chuẩn, các
dòng khí liên tục theo kinh mạch chạy theo ba hướng cô muốn... Sau đó
Diệp An mở trừng mắt đưa hai tay về phía trước bộc phát một luồng ánh
sáng vàng nhạt cực lớn xâm nhập liên tục vào từng ngõ ngách âm thanh
hình ảnh trước mặt. Chúng rất nhiều, nhiều vô vàn những điều vụn vặt,
nhưng những sự kiện cô cảm thấy quan trọng lại bị nhiễu và vô cùng mờ
nhạt. Cmn kẻ phong bế ký ức đáng ghét mà.
Luồng ánh sáng ở tay
liên tục truyền đi dòng khí của mình bao quanh dữ liệu, vì khối lượng
quá lớn nên cô đã thi triển được hơn 10 phút rồi, vầng trán đã lấm tấm
mồ hôi. Cắn cắn đôi môi đỏ tươi, Diệp An liền vận sức phát ra cả một
luồng điện tím chạy dọc theo các sợi ánh sáng vàng nhạt hòng kích thích
ma sát mạnh mẽ hơn để sự phục chế ký ức thêm dễ dàng.
Thần thức
vẫn không ngơi nghỉ 1 tích tắc nào bám theo từng sợi từng sợi tinh thần
lực, bỏ qua vô vàn hình ảnh cuối cùng cô cũng thấy một vùng ký ức màu
đen gây nhiễu loạn toàn bộ ký ức của Diệp An kia. Nó y hệt một vùng
nhiễu sóng, thỉnh thoảng sáng lên hình ảnh mờ mờ sau đó rè rè rồi vụt
tắt.
Diệp An vui mừng, cẩn thận tiếp cận chúng cô bắt đầu thu lại các sợi tinh thần đã làm ổn định ký ức khác tập trung về chỗ đó. Chẳng
mấy chốc các đường tinh thần lực đều bao quanh điểm đen đó và xoay quanh nó ma sát liên tục.
Ở bên ngoài Minh Nhiễm vẫn luôn quan sát cô
gái ngồi xếp bằng trên giường, thấy sắc mặt của cô bỗng nhiên trắng
bệch, trán đổ mồ hôi, Minh Nhiễm không khỏi cảm thấy gấp gáp, nhưng cô
đã dặn cậu không được phép quấy rầy cậu phải ngoan ngoãn nghe lời. Nếu
chẳng may cô đang tiếp xúc cái gì đó quan trọng cần tốn chút sức lực mà
bị cậu phá ngang, hậu quả thực khó lường được.