Lúc Nam Cung Lãnh Dịch giải quyết xong công việc định bụng trở về khu nhà của mình thì ngửi thấy mùi thịt thú biến dị ở sân cỏ chỗ lúc chiều hắn luyện tập. Dừng một lúc, hắn chuyển hướng đi về phía đó thì tiếng nói tiếng cười đùa càng lúc càng rõ ràng, mùi máu thịt thú biến dị nồng nặc trong không khí xen lẫn cả mùi khói và gia vị.
Khói?
Gia vị?
(Mũi Dịch ca thính như cẩu vậy =)))
Đến khúc ngoặt hắn nhìn thấy đám người từ cô gái ngu ngốc cho đến thuộc hạ thi nhau xẻ thịt một con Giác Tử 3 sừng nướng trên củi khô không biết lôi đâu ra, Nam Cung Lãnh Dịch nhướn mi miệng cong lên rất nhẹ đi đến cạnh đống lửa gật gù.
”Đầu bếp biệt thự thì đang ngồi mốc nhàm chán không có việc gì làm, Diệp An, cô định làm thuộc hạ của tôi lo việc nấu nướng sao?”
Cô gái bị nhắc tên mồm đang nhồm nhoàm xiên thịt vừa nướng nóng không khỏi mở to đôi mắt tròn xoe miệng bóng mỡ ngước đầu lên nhìn người vừa bước tới. Khó khăn nuốt nhanh miếng thịt xuống lập tức vỗ ngực cầu cứu “Ư....” (nghẹn cmnr)
Kim Ảnh nhanh tay với ly nước quả rồi vỗ vỗ lưng giúp cô nhuận khí, nhìn cảnh đó Nam Cung Lãnh Dịch lập tức bắn ánh mắt toé lửa đỏ còn hơn đống củi đang bốc cháy kia khiến Kim Ảnh lập tức lùi lại, hai bàn tay đáng thương đưa ra mời mời như thể “Chủ nhân, ngài vỗ đi a....”
Diệp An uống hết cốc nước cuối cùng cũng thở lại được bình thường, cảm nhận có bàn tay vỗ lưng mình nhè nhẹ không khỏi quay đầu lại thì thấy gương mặt mang ý cười của Nam Cung Lãnh Dịch.
”Diệp An, tôi bỗng nhận thấy cô không chỉ riêng ngu ngốc, mà còn tham ăn”
Dư âm miếng thịt nghẹn ở cổ chưa tan nên phải đến vài giây sau Diệp An mới ngớ người tức giận tên biến thái kia vừa nói mỉa mình. “Đầu bếp nhà anh làm thịt nướng rất chán. Thịt nướng kiểu gì cho vào cái hầm vuông đốt 2 phút là xong. Gia vị thì ướp nhiều hơn cả trọng lượng thịt. Cái em gái anh làm như vậy sao tôi ăn được hả còn mắng tôi tham ăn? Đám thuộc hạ của anh tôi phải nướng cho từ nãy đến giờ hết nửa con Giác Tử đây là xiên đầu tiên tôi được ăn. Tôi đang đến ngày a.. không ăn thịt sẽ bị ngất”
Kim Ảnh:... (ngu ngốc!! sao lại gây sự với chủ nhân. Ngại mạng quá dài sao)
Nhất Diễm:... (cái đó đó của con gái cũng nói được?)
Mộc Tự:.... ( không quan tâm. Thịt kia nhìn có vẻ ngon)
Minh Nhiễm:.... (quả thực cô chủ nướng rất ngon. Cô chủ cẩn thận nha)
Đám thuộc hạ khác:.... (cô ta đã bước một chân xuống lòng đất mẹ rồi...)
Nam Cung Lãnh Dịch im im một lúc mới hỏi lại “Cái em gái là cái gì? Em tôi không biết xuống bếp” Sau đó hắn híp mắt không vui “Đừng nói cô lại nhầm tôi với kẻ tên Nam Cung Lãnh Dạ kia?!”
Diệp An tay cầm xiên thịt bỗng thấy cái xiên nặng tựa ngàn cân. Cmn cô quên béng mất hắn là người đứng đầu Lam Dực không kẻ nào dám thất lễ với hắn, cô có phải đang nghĩ vận khí mình quá tốt sẽ sống trường thọ đến tập cuối cùng nên đi chọc giận hắn? Đến ông tổ của mình hắn còn chửi được thì cái mạng kiến hôi như cô chỉ có nước đem rút máu ướp muối phơi khô làm món ăn vặt thôi a...
Nuốt một ngụm nước miếng lấy dũng khí, Diệp An chân chó cầm xiên thịt đang cắm trên đống lửa đến trước mặt Nam Cung Lãnh Dịch nịnh nịnh “Anh là Lãnh Dịch a... sao tôi nhầm với ai được... anh ăn thử đi tay nghề của tôi rất được nha. Sau này nếu anh thích tôi sẽ làm thêm món khác... nào” Rồi gắp lấy một miếng thịt đưa đến gần đôi môi đang mím lại không vui kia, đầu nghiêng nghêng cố bày ra vẻ mặt dễ thương nhất dù trong lòng thầm chửi mình không có tiền đồ. Mạng sống là trên hết. Tự trọng là cái khỉ gì nha.
Nhất Diễm:... (không có tiền đồ)
Kim Ảnh:... (quá mất mặt)
Minh Nhiễm:... (cô chủ đáng thương)
Đám thuộc hạ:.... (cô ta đã đặt bước chân thứ hai xuống rồi sao)
Nam Cung Lãnh Dịch bình bình đạm đạm nhìn đôi mắt to tròn như ánh trăng kia cố lấy lòng mình tâm trạng không khỏi vui vẻ hơn dù ngoài mặt không đổi. Mắt hắn dời đến đôi môi hồng mọng bóng lên một lớp mỡ mỏng nổi bật trên làn da trắng nõn đang mỉm cười. Ừm, càng nhìn càng thấy thuận mắt. Lặng lẽ liếc về phía đám người đang đứng xem kịch vui kia bắn ra uy áp vô hình khiến ngay lập tức tất cả hiểu ý lui xa cực nhanh, tản ra quay về làm công việc của mình kể cả đám Nhất Diễm Mộc Tự.
Nam Cung Lãnh Dịch hài lòng nhìn mấy kẻ chướng mắt đã cút đi hết mới hé miệng ăn miếng thịt cung phụng hắn của cô gái nhỏ từ nãy đến giờ. Ừm, quả nhiên thức ăn cũng thuận miệng.
Diệp An thở phào nhẹ nhõm khi thấy hắn chịu ăn, nếu hắn mà từ chối chắc lát nữa vị trí chi mộ của Giác Tử 3 sừng sẽ có thêm cô luôn TT_TT
Nam Cung Lãnh Dịch điềm nhiên cầm lấy xiên thịt trên tay Diệp An, mắt liếc về phía đống lửa ý bảo cô nướng tiếp.
Đương nhiên kẻ không có tiền đồ này phải tuân lệnh tuyệt đối để ngày mai còn được gặp lại anh và cha a...
Nam Cung Lãnh Dịch nhìn cô gái nhỏ cặm cụi phết dung dịch gì đó lên miếng thịt, xâu chúng lại với nhau rồi cắm xuống đất ngay cạnh đống lửa. Hắn không khỏi tò mò.
”Cô nghĩ ra cách làm này?”
Diệp An quay đầu lại thấy hắn hỏi mình cũng hơi gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó tiếp tục nướng thịt. Cô chậm rãi trả lời “Đây là cách nướng nguyên thuỷ nhất, gia vị cũng đơn giản nhất để dậy mùi thơm của thịt. Chứ dùng cái lò bát quái kia 2 phút có thịt ăn tôi nuốt không trôi...”
”Cô đọc từ trong sách?”
”Tôi chứng kiến”
”Tôi nhớ ở Nam Đại Lục, đúng hơn là trên thế giới không có cách làm đồ ăn này giống như cô”
Diệp An cười bất đắc dĩ, hơi cúi đầu nhìn vào một nhánh cỏ trên mặt đất, giọng từ tốn “Anh biết thừa “tôi” không phải người ở đây mà”
Nam Cung Lãnh Dịch im lặng không hỏi nữa, không khí lâm vào trầm mặc cho đến khi Nam Cung Lãnh Dịch ăn đến xiên thịt thứ 7.
”Ngày mai buổi tiệc cho những kẻ sở hữu khế ước diễn ra. Sẽ có nguy hiểm nên nếu cô muốn tránh tôi sẽ để cô ở trong phòng theo dõi qua màn hình”
Diệp An nheo mắt “Nguy hiểm? Bọn chúng không thể tác quái ở đây được”
Nam Cung Lãnh Dịch lấy khăn tay ra tao nhã lau miệng uống một ngụm nước nhỏ, như nghĩ đến điều gì khiến mắt hắn loé lên sát khí. Miệng nhếch nụ cười gằn
”Bọn chúng sẽ tác quái. Vì có kẻ không phải là con người”