Trùng Sinh Nữ Phụ Được Chuyển Kiếp

Chương 69: Chương 69: Mùa Hè Năm Đó




Hẳn ai cũng biết Diệp tam tiểu thư Diệp gia là hòn ngọc quý được cả đại gia tộc chiều chuộng thương yêu. Không những sở hữu những nét đẹp nhất từ cả cha và mẹ lại còn hoạt bát lanh lợi vô cùng khiến ai cũng yêu thích.

Tuy nhiên cũng có những kẻ thầm yêu bị sự vô tình của Hà Vĩnh Cơ làm mất mặt, sinh ra lòng đố kị ghen ghét gia đình hạnh phúc Diệp Vĩnh Thành. Vì vậy bọn chúng đã họp nhau thiết kế bắt cóc Diệp An nhằm một mục đích duy nhất đó là huỷ hoại cả mẹ lẫn con cho bõ tức. Chứ tiền thì chúng đâu có thiếu.

Nhưng có một điều mà những kẻ bắt cóc không ngờ là gia đình đó Thuỷ hệ rất mạnh, không chỉ vậy còn được Hà Vĩnh Cơ lén sử dụng chiêu thức Khoá Không của Không Gian hệ nên hầu như cứ giáp lá cà là thể nào cũng bị đập cho tơi tả. Hai thằng nhóc Diệp Kiến Nguyên và Diệp Viễn Thiếu năng nổ phô diễn dị năng Thuỷ hệ và Mộc hệ đang luyện tập nâng cấp vô cùng thuần thục. Ừm, coi như đây là một buổi thực hành dã ngoại đi. Tự nhiên nhảy đâu ra mấy kẻ thích hợp luyện dị năng, lại còn bắt cóc em gái cưng thì quá đáng phải đánh.

Diệp An bị trói tít phía sau trầm trồ khen ngợi gia đình mình thật soái khí. Chẳng cần trợ giúp từ phía an ninh đã ép khô bọn bắt cóc kêu ông gọi bà rồi.

Nhưng mà khi bị cùng đường, thì người vô tội chỉ bị trói ngồi im như cô bé cũng bị vạ lây rất nhanh.

Ý thức cuối cùng Diệp An chỉ nhớ nghe tiếng cha hét lên một tiếng, sau đó đầu lâu của một kẻ bị chặt đứt và rơi ngay cùng với Diệp An xuống biển.

Ôi cha ơi kinh quá =_=

Con gái uống phải máu của hắn rồi =_=

------

Lúc tỉnh lại Diệp An thấy ánh sáng cực kỳ chói mắt, có một mái tóc mềm mại rủ xuống phớt trên má cô bé, và một bàn tay đang ấn lên ngực vận chuyển thứ gì đó rất ấm áp chạy dọc cơ thể ép hàn khí và nước độc ra khỏi lỗ chân lông.

Dụi dụi mắt gắng sức ngồi dậy, bàn tay kia lập tức đỡ lưng cô bé, bấy giờ Diệp An mới nhìn rõ người chạm vào mình là ai.

Đó là một anh trai ưa nhìn, đẹp trai hơn Triệu Lâm rất nhiều, mái tóc đen ẩm ướt đang bị gió liên tục hất tung lên, đôi mắt màu cafe như chứa cả một vườn cây Kolie vào cuối thu đạm mạc hỏi “Tỉnh? Có thấy khó chịu ở đâu không?”

(Cây Kolie nằm ở phía Nam của Nam Đại Lục. Lá của chúng có màu nâu nhạt, thân cây màu đỏ. Cuối thu vườn Kolie rụng lá để lại những bông hoa trắng nhỏ li ti trên thân cây đỏ nhìn vô cùng xinh đẹp)

Thấy cô gái nhỏ vừa tỉnh đã nhìn chằm chằm mình không dứt mắt Nam Cung Lãnh Dịch thấy hơi mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng tay áp lên trán Diệp An, hắn lấy từ trong không gian ra một viên thuốc màu tím nhạt uy Diệp An nuốt xuống phòng ngừa độc tố trong nước biển xâm nhập vào mạch máu sau đó phân phó Nhất Diễm Mộc Tự chuẩn bị nước nóng khăn ấm và quần áo cho cô gái nhỏ.

Nhất Diễm nhìn đại thiếu gia nhà mình không khỏi chậc lưỡi. Thường ngày bước ra cửa đã vô tình kéo theo cả đàn bướm đủ màu sắc không nói, đây đến cả tuỳ tiện đi biển săn quái vật cũng vớt được một bông hoa. Cái này là vận khí kiểu gì nha... Có khi vài năm nữa tất cả phòng ốc biệt thự riêng của đại thiếu gia sẽ chật ních vợ lớn vợ bé tha hồ cho bọn họ hầu hạ.

Cô bé Diệp An líu lo không ngừng bên tai Nam Cung Lãnh Dịch khiến hắn nghĩ có phải viên thuốc hắn vừa cho cô uống có chứa năng lượng quá nhiều hay không.

” Ca ca... vì anh đã cứu em em nguyện sau này sẽ vì anh lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ.. em sẽ không nuốt lời đâu a... “

(Bà nhỏ mê trai đẹp =))))

Nam Cung Lãnh Dịch phì cười “Nhóc, em học mấy câu này ở đâu vậy hả?”

”Mẹ em a...” Cô bé chớp chớp mắt vô tội trả lời, thực ra chính cô cũng chẳng hiểu câu đó nghĩa là gì nhưng mà nhìn cha mẹ đùa nhau quá nhiều nên mấy câu này Diệp An thấy hợp hợp thì dùng thôi.

Nhất Diễm đang dùng điện tần chỉ huy thuyền cập bến thì thấy có một đám người đứng sẵn ở đó. Đám người kia hắn có thấy ở trên vách núi, chắc là người nhà của cô bé nhiều lời kia. Vì chỉ có ở đây mới cập được thuyền nên họ phải đi nửa vòng đảo mới đến nơi, hắn liếc ra phía sau thấy đại thiếu gia của mình vui vẻ chêu trọc cô nhóc khoé miệng không khỏi giật giật.

Luyến đồng a....

Diệp Vĩnh Thành thấy người từ trên thuyền bước xuống gọi tiếng “Tiểu An” sau đó không khỏi khẩn trương nhanh chóng chạy đến ôm con gái cưng quan sát một lượt mới chịu đặt xuống cho hai anh trai trông nom em gái. Hà Vĩnh Cơ âm thầm quan sát thiếu niên có mái tóc đen đứng trên cầu thuyền, hơi ngạc nhiên một chút, mở lời “Cảm ơn đã cứu giúp con gái tôi, chúng tôi là Diệp gia ở thủ đô, xin hỏi các vị đây là...”

Nhất Diễm thay Nam Cung Lãnh Dịch từ tốn đáp “Tiện tay cứu giúp mà thôi. Hữu duyên gặp lại cũng không muộn để quen biết.”

Sau đó cho thuyền rời bến đi thẳng. Diệp An nhìn thấy anh đẹp trai đi mất không khỏi giãy khỏi tay anh cả gọi với theo “Ca ca, hẹn gặp lại”

Nam Cung Lãnh Dịch quay người lại nhìn đám người dần nhỏ xíu chỉ còn lại chấm đen, khoé miệng nâng lên độ cong nhỏ rồi bước vào khoang thuyền.

Hà Vĩnh Cơ nheo mắt nhìn bóng màu trắng phía xa xa bỗng thấy máu toàn thân âm thầm sôi trào, thì thầm.

Gặp lại rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.