Suốt dọc đường
lái xe không nói với nhau câu nào, cả hai đều bảo trì trầm mặc cho đến
khi đã về đến cửa biệt thự riêng của Sở Trác Nghiêm. Diệp Viễn Thiếu cảm thấy anh thực thất bại, đã 4 năm tôi luyện bản thân khát máu trên
thương trường mà chỉ cần gặp mặt người này mọi sắc bén như đều mất hết
không còn.
Sở Trác Nghiêm thấy người vẫn đứng ở cửa không muốn
vào đành thở dài “Tiểu Viễn, chỉ cần hôm nay em chịu nghe sự việc năm đó anh tìm ra chân tướng để giải quyết khúc mắc của chúng ta, anh hứa sau
khi xong sẽ để em đi tự do”
Diệp Viễn Thiếu nghe Sở Trác Nghiêm
nói sẽ để mình đi khiến tâm không khỏi có chút khó chịu, nhưng đã đến
đây rồi, nơi khi xưa là khởi nguồn của tất cả nếu chấm dứt ở đây chắc
tảng đá trong lòng bấy lâu nay cũng sẽ được buông xuống.
Nghĩ thông suốt, Diệp Viễn Thiếu bằng lòng ngồi xuống ghế đợi Sở Trác Nghiêm đi pha trà.
Tính từ lần cuối đến đây cũng khá lâu rồi nhưng mọi thứ vẫn y nguyên như hồi đầu anh biết. Vẫn chậu hoa kia nhưng đã vô cùng tốt tươi, vẫn là rèm
cửa màu vàng cát đung đưa trong gió, vẫn là mấy đồ vật nạm ngọc đặt cẩn
thận trong tủ kính,... Ánh mắt vừa lướt đến những đồ vật đặt trên giá
gỗ, Diệp Viễn Thiếu không khỏi cảm thấy khó thở.
Đó là những đồ vật anh từng tặng Sở Trác Nghiêm.
Khi mối quan hệ của cả hai còn rất tốt, thỉnh thoảng Diệp Viễn Thiếu sẽ
ngẫu nhiên tặng Sở Trác Nghiêm một món đồ nào đó linh tinh chẳng vì dịp
gì cả. Cứ tưởng chúng đã bị lãng quên mất rồi, nhất là tấm ảnh của anh
được đóng khung cẩn thận đặt ở nơi tầm mắt dễ thấy nhất.
Sở Trác Nghiêm đã chụp bức ảnh này vào lễ hội hoa cẩm chướng hàng năm mà Diệp Viễn Thiếu đứng ra bố trí chuẩn bị.
Trong ảnh là phong thái của anh còn mang chút nét non trẻ mặc áo khoác đứng
cổ trắng đầu quấn khăn dài tượng trưng cho người chỉ huy đứng đầu. Khi
Sở Trác Nghiêm vừa lia máy đến kêu anh cười một chút. Diệp Viễn Thiếu
nhớ đến khoảnh khắc nụ hôn ngọt ngào anh cảm nhận được hôm Sở Trác
Nghiêm bị ốm, khiến nụ cười của anh khi đó mang chút hạnh phúc thoả mãn
quả là vô cùng đẹp mắt đến cả người cầm máy lẫn người đi ngang qua phải
đứng hình vài giây.
Đôi mắt hổ phách trong vắt toả sáng nhìn chăm chú về phía ống kính điện tần khiến Sở Trác Nghiêm cứng người, tay chân bỗng thấy tê dại. Hắn lại nhớ đến đêm hôm đó, mọi hành động từ trước
đến nay chợt trở nên rõ ràng khiến máu trong người cũng như muốn cứng
lại.
Diệp Viễn Thiếu thích hắn.
------
Sở Trác
Nghiêm đặt hai ly trà lên bàn, ngồi xuống đối diện Diệp Viễn Thiếu nhìn
chăm chú. Không tránh khỏi có chút mất tự nhiên trước ánh mắt kia Diệp
Viễn Thiếu cụp mắt xuống cầm lấy ly trà hớp một ngụm nhỏ.
Sở Trác Nghiêm trầm trầm lên tiếng “Mấy năm nay em sống thế nào, anh không nói
về vấn đề kinh tế hay công việc mà là nội tâm của em”
Diệp Viễn Thiếu mắt không di chuyển vẫn nhìn chằm chằm ly trà biếng nhác trả lời “Khá tốt, cảm ơn anh đã quan tâm”
Sở Trác Nghiêm im lặng một lúc, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, tầm mắt đã di chuyển xuống bàn trà. Trên đó hắn vừa đặt xuống một chiếc nhẫn
hắc kim quý giá nạm lục ngọc khảm hình lá dương xỉ non.
Thật xinh đẹp. Đó là kỷ vật Diệp Viễn Thiếu từng đưa cho Sở Trác Nghiêm làm bùa
may mắn trong kỳ biện luận tốt nghiệp kéo dài 1 tháng.
Hắn vẫn
còn nhớ vẻ mặt đau lòng của Diệp Viễn Thiếu khi hắn chất vấn tình cảm
sai lệch của cậu và mất lý trí ném chiếc nhẫn đó xuống sông, hắn đã có
chút không biết đối mặt thế nào nên liền bỏ đi. Diệp Viễn Thiếu nhanh
chóng chạy theo van xin hắn đừng như vậy, nếu không thích thì hãy từ
chối và rồi cả hai trở lại làm bạn như ban đầu chứ đừng ghét bỏ.
Sở Trác Nghiêm tức giận gầm nhẹ “Diệp Viễn Thiếu, cảm tình của tôi đối với cậu đã giảm rồi làm sao còn có thể làm bạn? Thật quá phiền phức”
Sở Trác Nghiêm sai rồi. Hắn đã sai hoàn toàn. Hắn đương nhiên có tình cảm với Diệp Viễn Thiếu nhưng hắn đã phủ nhận.
Phủ nhận đã bị thu hút.
Phủ nhận đã bị chiếm mất tâm trí từng chút một.
Phủ nhận rằng ngay từ đầu là hắn đã mở đường cho Diệp Viễn Thiếu lao vào.
Sở Trác Nghiêm cầm ly trà lên nhấp môi hòng làm giảm cảm xúc chua xót dâng lên trong ngực, mỗi lần nghĩ đến hành động ngu ngốc của bản thân, hắn
lại thấy tim thắt lại khổ sở. Giống như bản thân lạc trong bão tuyết
không phân biệt được phương hướng, tuyệt vọng theo rét lạnh ăn mòn cơ
thể đến xương cốt cũng chẳng còn.
Chính hắn làm sai thì hắn phải chịu.
Sở Trác Nghiêm giọng đã có chút khàn chậm rãi kể “Tống Chiêu Quân được mẹ
anh thích, vì vậy đã tự mặc định anh là của cô ta. Chính ả đã sắp xếp
khiến anh trước hôm giận giữ ném chiếc nhẫn này xuống sông nhìn thấy em
đang hôn một người đàn ông khác. Về sau anh điều tra và phát hiện lúc đó em đã bị bỏ thuốc khiến cơ thể sinh ra ảo giác nên mới tuỳ ý bị tên kia làm những hành động thân mật.”
Diệp Viễn Thiếu nghe đến đó không khỏi rùng mình một cái. Kẻ ghê tởm kia hoá ra là Tống Chiêu Quân bày
trò. Nghĩ đến gương mặt khốn kiếp đó làm anh hoa mắt tưởng Sở Trác
Nghiêm lại làm dạ dày muốn cuộn lên một trận buồn nôn.
”Xin Lỗi
tiểu Viễn. Giá như lúc đó anh đừng hèn nhát đứng ở cửa không chịu vào
đẩy hắn ra có lẽ anh và em đã không lỡ hẹn với nhau những 4 năm. Là anh
hèn nhát đã không chấp nhận bản thân ngay từ đầu tiếp xúc đã thích em
mất rồi.
Tiểu Viễn, thực xin lỗi em”
Là hắn đã luôn khiến
Diệp Viễn Thiếu đau lòng. Là hắn cũng ôm theo tổn thương không kém chọn
đi du học để lòng mình nguôi ngoai. Tự ngu ngốc cho rằng Diệp Viễn Thiếu chỉ đang có hứng thú nhất thời của một cậu nhóc mới hai mươi, rất nhanh sẽ chán hắn thôi nếu như cậu đã đạt được mục đích. Thực buồn cười hắn
lại buông xuôi khi mọi chuyện còn chưa có bắt đầu.