Diệp Viễn Thiếu bề ngoài tuy bình tĩnh nhưng trong lòng đã có chút run rẩy.
Anh thở hắt ra để thả lỏng cơ thể đang gồng cứng, đổi sang một tư thế tự
nhiên hơn nhưng khoé mắt vẫn cảm thấy hơi nóng bỏng. Diệp Viễn Thiếu
bỗng cảm thấy cơ thể mình thật bẩn, tuy lúc anh tỉnh lại khỏi khống chế
của thuốc không còn có ai ở đó nữa nhưng quần áo vứt lung tung, cơ thể
đầy dấu hôn và nơi đó đau ê ẩm thô bạo đã chứng minh chuyện gì vừa xảy
ra.
Có trời mới biết khi Sở Trác Nghiêm tìm được ảnh và video gốc tên chó má kia thân mật với Diệp Viễn Thiếu từ chỗ của Tống Chiêu Quân. Hắn đã cực kỳ muốn giết chết ả như thế nào.
Dám uy hiếp người của hắn còn có cửa sống yên sao.
Sở Trác Nghiêm đã bạo phát lùng sục khắp Nam Đại Lục, đánh một trận thừa
sống thiếu chết rồi lôi tên đàn ông đó như một con chó rách đến trước
mặt Tống Chiêu Quân và cắt phăng đầu cùng hạ bộ của hắn vứt vào mặt của
ả. Cam đoan với ả rằng chỉ cần một lần nữa đụng đến Diệp Viễn Thiếu hay
chuyện của hắn thì số phận của ả lẫn Tống gia sẽ do chính tay hắn giết
từng người một. Phế đi tinh thần lực và đuổi ả ra khỏi Nam Đại Lục đã là hắn quá nhân từ rồi.
Hắn cầm điện tần chiếu video quay lại cảnh
kia, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên váng nước, trán nổi gân xanh tay siết thành nắm đấm hằn cả tơ máu nhìn người kia do ảo giác thống khổ bất lực gọi
tên hắn khi tên súc sinh kia luật động.
Lúc Diệp Viễn Thiếu nói
thích hắn sao hắn lại hèn nhát không đáp lại, giờ lấy tư cách gì phẫn nộ với những chuyện mà hắn mới chính là ngọn nguồn.
Muốn hắn thừa
nhận bản thân đã ấp ủ tình yêu với một người con trai, bước vào thế giới mà từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nghĩ tới, điều đó thực sự cần rất
nhiều dũng khí.
Sẽ không khá hơn, vĩnh viễn cũng không tốt hơn
được nữa. Hắn thực không tưởng tượng nổi cái đêm đó người kia mang tâm
trạng gì đến gặp hắn.
Có một ngày Diệp Viễn Thiếu sang tận Tây
Đại Lục tìm Sở Trác Nghiêm đang du học cho anh được thoả nỗi nhớ mong,
Sở Trác Nghiêm biết có người theo đuôi mình nhưng lại không định làm gì
vì cảm giác kẻ kia không có ý đồ xấu. Khi hắn đang từ viện giáo học về
trời đã tối muộn, bóng dáng gầy yếu lẻ loi đứng trong đêm của Diệp Viễn
Thiếu khiến tim Sở Trác Nghiêm đập gia tốc.
Diệp Viễn Thiếu lẳng
lặng đứng như vậy không có động tác gì thêm, tỉ mỉ nhìn như thể hắn
chính là máu thịt, là nguồn sống của cậu vậy khiến tim hắn không khỏi
lại đập rộn lên.
Đột nhiên Diệp Viễn Thiếu nói bằng giọng có chút lạ “Em chỉ đến nhìn anh một chút, tạm biệt” rồi cứ vậy lẳng lặng xoay
người đi chìm vào bóng đêm.
Sở Trác Nghiêm chưa kịp lấy lại tinh thần thì người đã đi rồi.
Trước tầm mắt của hắn chỉ độc là màn đêm trầm lắng khiến hắn nghĩ chuyện vừa xảy ra như ảo giác vậy.
Có phải vì tình cảm của người kia khiến hắn bận tâm suy nghĩ quá nhiều nên mới sinh ra ảo giác như vậy không? Nếu chỉ là giả, thì nhịp tim vang
lên có chút hồi hộp vui mừng của hắn là gì?
Hoá ra Sở Trác Nghiêm đã luôn mong được gặp lại Diệp Viễn Thiếu ngay từ khi rời đi rồi. Chân
tay đầu óc hắn có chút phát lạnh, nhưng nơi ngực trái lại nóng như phải
bỏng.
Là hắn đã hối hận.
Nhưng trong mắt của Diệp Viễn Thiếu, có lẽ sự hèn nhát của Sở Trác Nghiêm đã là chuyện quá thường tình rồi.
Tống Chiêu Quân cũng theo Sở Trác Nghiêm đến Tây Đại Lục du học nên chuyện
Diệp Viễn Thiếu sang tìm vị hôn phu của mình khiến cô ta rất tức giận.
Đúng là như con gián đập hoài không chết, đã cho một bài học rồi còn
chưa chừa sao.
Vì vậy hai hôm sau cô ta mua chuộc một vài người
bạn của Diệp Viễn Thiếu rủ anh đi bar uống rượu, thiết kế một lần nữa
đưa Diệp Viễn Thiếu vào vòng luẩn quẩn tình dục không chỉ của một mà là
nhiều người để anh mãi mãi không ngóc đầu lên được.
Có lẽ kế hoạch của cô ta sẽ thật hoàn hảo nếu không có sự xuất hiện bất ngờ của Sở Trác Nghiêm.
Diệp Viễn Thiếu đã bị chuốc cho say mèm lại còn bị ngấm thuốc nên khi nhìn
thấy Sở Trác Nghiêm chân thật đứng trước mặt mình không khỏi dụi dụi mắt vài lần ánh mắt mông lung.
Nhìn Diệp Viễn Thiếu bị hai kẻ đàn
ông áp sát cưỡng chế lôi đi hắn không khỏi vài phần giận giữ liền dùng
phong nhận một chiêu hất tung chúng ra xa. Không khí quán bar nhất thời
bị rối loạn, Sở Trác Nghiêm không nói hai lời bảo bạn hắn ở lại giúp
giải quyết rồi đưa Diệp Viễn Thiếu đi khỏi.
Người toàn mùi rượu
mềm oặt dựa vào vai Sở Trác Nghiêm, Diệp Viễn Thiếu có cảm giác thân thể càng lúc càng khô nóng. Sở Trác Nghiêm cũng đã nhận ra điểm bất thường
vì vậy liền nhanh chóng mang từ nhẫn không gian ra thuốc giải bách dược
khá khó tìm cho Diệp Viễn Thiếu uống. Cơn nóng được giải toả, người say
kia cũng an an ổn ổn ngủ một bên không tỉnh lại cho đến tận lúc đến một
khách sạn cao cấp, mở cửa xuống xe khiến gió lạnh tạt vào mặt mới thanh
tỉnh đôi chút.
Hắn không muốn đưa Diệp Viễn Thiếu về nhà Sở gia ở Tây Đại Lục, nơi đó đông người là một phần, phần khác thấy anh mang một người con trai say rượu về nhà sẽ rất có thể Diệp Viễn Thiếu sẽ bị họ
khi dễ nếu thấy điểm bất thường..