Có lẽ đó chính là đêm thoả mãn đáng nhớ nhất hắn từng cảm nhận trong suốt 24 năm qua.
Cái cảm giác Diệp Viễn Thiếu đem đến cho hắn hoá ra lại ngọt ngào như viên
kẹo đẹp đẽ người ngoài nhìn vào không thấu, chỉ riêng mình hắn mới biết
sự ngọt ngào sâu lắng ẩn sâu sau lớp vỏ bọc lạnh nhạt.
Khi đôi
môi của Diệp Viễn Thiếu bất ngờ phủ lên, Sở Trác Nghiêm chỉ thấy đầu óc
nổ ầm một cái, đến lúc tỉnh táo lại thì quần áo của Diệp Viễn Thiếu đã
bị hắn cởi sạch sẽ và thân thể còn độc chiếc quần dài của Sở Trác Nghiêm đang ghì chặt người dưới thân hôn ngấu nghiến như thể muốn rút sạch
dưỡng khí của người nọ.
Hắn bỗng phát hiện ra hắn rất nhớ người
kia, xuất phát từ hiếu kỳ cũng được, quan tâm cũng được và cả thói quen
cũng được. Sở Trác Nghiêm chỉ cảm thấy vô cùng thoả mãn khi được nếm vị
ngọt và tiếng rên khàn khàn lười biếng mê người của Diệp Viễn Thiếu. Hắn chẳng thể nào ngăn mình thôi vùng vẫy, cứ để mặc bản thân chìm đắm
trong loại đau đớn ngọt ngào này đến mức nhấn chìm cả tâm trí.
Mặc kệ Diệp Viễn Thiếu đang khó chịu cựa quậy mình ra sao đầu lưỡi Sở Trác
Nghiêm vẫn cuốn lấy mạnh mẽ, bá đạo xâm lược. Đưa bàn tay lồng qua gáy
người dưới thân ấn lên ý đồ cho nụ hôn sâu hơn nữa, eo Sở Trác Nghiêm
cũng đủ kích động chèn ép cơ thể bên dưới chặt chẽ không còn kẽ hở, môi
se sẽ liếm láp gặm cắn như đây mới chính là mỹ vị thế gian. Diệp Viễn
Thiếu còn trong men say mặt đỏ bừng yếu ớt kháng cự người đàn ông đang
hút hết không khí trong miệng anh kia. Đến lúc cự vật tiến vào Diệp Viễn Thiếu liền nhăn mày khó chịu bài xích vật lạ làm anh căng đau, Sở Trác
Nghiêm có chút không nhịn được muốn luật động nhưng vẫn theo bản năng
dịu dàng mà hôn lên gò má, lên mắt, lên mũi, lên đôi môi hắn vừa dày vò
sưng đỏ mong Diệp Viễn Thiếu bớt đau đớn đi phần nào.
Trong cơn
kích tình nóng bỏng vừa đau đớn vừa ngọt ngào, Diệp Viễn Thiếu khe khẽ
đau lòng gọi tên người mà anh yêu nhất, cơ thể còn bị rượu và thuốc
khống chế thần trí mơ hồ khiến anh chỉ biết bám víu vào người trước mắt
như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Sở Trác Nghiêm in hằn dấu hôn
khắp những nơi khi luật động hắn có thể chạm đến, chẳng mấy chốc lưng và cổ Diệp Viễn Thiếu đã đầy ấn ký đỏ tươi chói mắt, hai bàn tay bấu chặt
vào ga giường trắng bệch cả khớp ngón do khoái cảm dồn dập.
”Tiểu Viễn... Tiểu Viễn..”
Sở Trác Nghiêm vừa âu yếm vừa nỉ non gọi tên người mà hắn rõ ràng có yêu
nhưng nhẫn tâm làm tổn thương khiến người kia đau lòng biết bao nhiêu
lần.
Con người đối đãi dịu dàng như vậy, càng tốt với hắn hắn lại càng không biết làm cách nào hồi đáp.
Trong đêm trăng chiếu rọi mờ mờ, có hai bóng dáng cuốn vào nhau như thể hôm
nay là ngày cuối cùng họ còn được sống. Tiếng va chạm thân thể cuồng
loạn hoà cùng tiếng nức nở nho nhỏ, hai kẻ lạc đường gọi tên nhau trong
khu rừng mãi chẳng thấy lối ra
Con người khi có một quyết định
thì nhất định không hể quay đầu lại, có những sự việc chỉ được một lần
chọn lựa không có cách vãn hồi, chỉ cần lỡ bước qua chính là đánh mất
500 lần quay lại nhìn nhau của kiếp trước mất rồi.
Sáng thức dậy
Diệp Viễn Thiếu nghe thấy tiếng xả nước trong phòng tắm không khỏi hốt
hoảng ngồi bật dậy... nơi đó lại có cảm giác đau hệt như lần ở bữa tiệc
sinh nhật bạn anh khiến sắc mặt Diệp Viễn Thiếu không khỏi trắng bệch.
Nghĩ đến lần đó khi anh vừa tỉnh lại chưa kịp mặc quần áo thì có hai kẻ
xông vào cầm theo điện tần chụp ảnh, không khỏi có chút gấp gáp nhặt
quần áo lên loạng choạng mặc vào, đôi tay và chân run rẩy do mất sức và
rượu tác động nên khi Diệp Viễn Thiếu vừa kịp lao ra ngoài chạy vào
thang máy thì cửa phòng tắm cũng bật mở.
Sở Trác Nghiêm không
thấy người nằm trên giường đâu liền tìm một vòng quanh các căn phòng nhỏ khác, sau đó mặc vội quần áo lao xuống tầng dưới hỏi quầy lễ tân.
Rõ ràng hắn thấy Diệp Viễn Thiếu mệt mỏi nên không dám gọi dậy định bụng
tắm xong sẽ ra đánh thức kéo người đi ăn sáng. Rõ ràng hắn đã cố gắng
tắm với tốc độ nhanh nhất.
Rõ ràng nếu hắn ra kịp thì đó đã là một khởi đầu tốt đẹp.
Sở Trác Nghiêm đứng dậy khỏi chỗ ngồi tiến về chỗ của Diệp Viễn Thiếu. Anh hơi run một chút cố gắng căng mắt ra xem Sở Trác Nghiêm định làm gì.
Nhưng không, Sở Trác Nghiêm chỉ lẳng lặng đứng cách Diệp Viễn Thiếu một
bước chân, tỉ mỉ nhìn giống hệt cách anh nhìn hắn tối hôm Diệp Viễn
Thiếu bay sang Tây Đại Lục đi trong bóng tối theo sau hắn. Cái câu “Em
chỉ nhìn anh một chút” kia mỗi khi nhớ lại tâm của hắn thắt đau đến khó
thở.
Chẳng biết từ lúc nào người con trai đang ngồi dưới tầm mắt
hắn đây đã chiếm giữ vị trí vô cùng quan trọng, đã tựa như một phần cơ
thể mà chỉ cần tách ra hắn sẽ thấy đau đớn từng cơn.
Sở Trác
Nghiêm không hiểu chuyện gì đã xảy ra sau buổi tối hôm ở khách sạn,
nhưng khi hắn tìm thấy Diệp Viễn Thiếu thì cậu lại nhìn hắn bằng ánh mắt khổ sở lạnh lùng “Sở Trác Nghiêm, đừng lại gần tôi thêm một bước nào
nữa. Những trò bẩn thỉu muốn đẩy tôi đi của anh đã thành công rồi. Anh
thật quá ghê tởm”
Mày nhíu lại càng sâu, Sở Trác Nghiêm từ từ quỳ một chân xuống sàn nhà, cầm lấy bàn tay thon nhỏ khớp xương rõ ràng kia đặt lên ngực trái của mình, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp
Viễn Thiếu.
”Anh tuyệt đối sẽ không buông tay em ra nữa. Tiểu Viễn. Nếu em muốn buông tay, thì xin em hãy dùng đôi tay này.... giết anh đi”