Một cô gái nhỏ vui vẻ từ trên xe xuống trước một toà biệt thự của Hà gia, chàng trai trong xe hình như nói điều gì đó với cô khiến cô cười khúc khích không ngừng.
Một cái vẫy tay lưu luyến chào tạm biệt, chiếc xe vẫn đậu ở đó đợi cô gái
đi hẳn vào nhà an toàn mới lái xe phóng đi. Chiếc xe trượt điện cao tần
lao vun vút chẳng mấy chốc chỉ còn một màu đỏ của đèn lưu lại trong tầm
mắt.
Vui vẻ ngâm nga một khúc bằng âm mũi, cô gái đi ngang qua
phòng khách thì thấy hai bóng người đang ngồi đó. Cô nhẹ nhàng đi vào
chào hỏi “Mẹ, con về rồi” bà gật gật đầu với người còn lại.
”Ừm,
'ông ta' vẫn thực thích con” Một câu nói vừa là hỏi vừa khẳng định từ
miệng của người phụ nữ ngoài 40 nhưng vẫn vô cùng trẻ trung quý phái
phát ra, cô nhẹ đáp “Vâng. Con chơi cờ với chú Chính cả chiều”
Gật đầu hài lòng người phụ nữ liền phất phất tay “Lên phòng nghỉ đi”
Cô vâng lời xin phép sau đó liếc thoáng qua cô gái ngồi phía trước đang
chăm chú xem ti vi “Như Bình, mai có kiểm tra môn Nâng cao dị năng, lên
học bài đi” Sau đó đi thẳng.
Cô gái vừa bị nhắc thoáng nhíu mày sau đó cũng xin phép người phụ nữ đi lên lầu.
Đứng trong phòng tắm vặn vòi nước nóng ra bồn, cô vẫn ngâm nga ca khúc kia,
nở nụ cười ôn nhu nhưng cảm xúc không đạt đến đáy mắt. Lẩm bẩm một câu
nhỏ “Em gái hư”
Rồi không gian phòng chỉ còn lại tiếng nước chảy cùng tiếng hát của cô. Nhẹ nhàng mà lại có chút kỳ lạ khó hiểu.
Hà Như Bình là em gái song sinh của Hà Vĩnh Cơ. Cô sinh sau chị gái mình 5 phút, nhưng thật lạ là khuôn mặt của cả hai chỉ giống nhau 5 phần mà
thôi. Hà Vĩnh Cơ xinh đẹp dịu dàng thoát tục với mái tóc dày hơi xoăn
màu nâu nhìn cực giống một con búp bê.
Còn Hà Như Bình lại có một mái tóc nâu mượt mà ngắn đến ngang lưng, xinh đẹp theo kiểu một cô gái có chút kiên cường tự chủ.
Vì vậy đặt hai cô gái cạnh nhau, thật khó để có ai bảo cả hai giống nhau quả thực là chị em sinh đôi.
Lúc Hà Vĩnh Cơ tắm xong đi ra thì em gái đang ngồi vào bàn học bài rồi.
Cong cong đôi mắt như trăng khuyết đêm, giữ nụ cười thường trực trên môi vào bàn học của mình.
Học xong bài, Hà Như Bình chẳng nói chẳng rằng leo lên giường mình trùm chăn bắt đầu ngủ để mặc chị gái thích làm gì thì làm.
Thấy em gái đi ngủ, Hà Vĩnh Cơ liền với tay tắt đèn phòng, mở đèn bàn của mình lên tiếp tục đọc sách đã mang về hôm nay.
Đến lúc này, vẻ mặt của cô mới có sự thay đổi. Rõ ràng khoé miệng vẫn nhếch lên như đang cười nhưng thần tình và đôi mắt vô cùng lạnh lẽo. Lật
nhanh trang giấy như điều cô vẫn thường làm chẳng quan tâm Hà Như Bình
có khó chịu hay không, như thể tìm kiếm điều gì gấp gáp, khoé mắt cô dần dần hiện lên chút hưng phấn nhàn nhạt.
Rất nhanh xem xong 3 cuốn sách, nở nụ cười thực sự thoả mãn. Đôi mắt ánh lên chút tàn khốc, cô
vừa lòng cất sách vào không gian rồi leo lên giường đi ngủ.
Nằm
trong chăn, cơ thể cô tự nhiên run lên từng đợt. Nằm nghiêng người sang
một bên, cô co cơ thể lại hai tay bắt chéo, một tay ôm lấy sườn, một tay ôm lấy vai. Đôi mắt trong đêm không hề nhắm loé lên ánh sáng kỳ dị,
miệng không tự chủ nhếch lên phấn khích cô càng run rẩy giữ dội hơn.
Hà Như Bình nằm ở giường gần đó co mình lại trong chăn hơi run rẩy theo.
Chị gái cô lại bắt đầu rồi, đúng là một kẻ kì dị đáng sợ sau vỏ bọc ôn
nhu.
--- ---
Một buổi sáng sớm 1 tháng sau đó, Hà Vĩnh Cơ tay đeo đồng hồ đang kết nối với một người, vừa đi cô vừa trò chuyện.
”Em đến rồi a... phong cảnh ở đây rất đẹp, con người cũng thân thiện, anh đừng lo nha Vĩnh Thành”
Giọng của người con trai trong thiết bị âm tần nhu hoà hơn vài phần “Vĩnh Cơ, nhớ chơi đùa phải cẩn thận một chút, biện hộ chuyên đề xong anh sẽ qua
đón em”
Hà Vĩnh Cơ nhìn tờ giấy trong tay tiếp tục dẫm lên con
đường đá điểm rêu tím trả lời lại “ Vậy khi nào anh qua? Để em đến những chỗ nào không đẹp lắm chơi đợi anh rồi hai đứa cùng đi sau”
Diệp Vĩnh Thành nghĩ nghĩ một chút rồi báo cô “ Em cứ đi chơi đi, chiều anh
sẽ qua đón rồi đưa em đi ăn luôn. Nhớ nếu gặp gì không hay, đập vỡ vòng
tay anh đưa em em sẽ được bảo hộ trong lồng laze 2 tiếng trước khi anh
gọi người đến giải cứu kịp, hiểu không”
Hà Vĩnh Cơ bật cười bất
đắc dĩ. Đáp ứng rồi tắt máy. Thu lại nụ cười trên môi cô đã đứng trước
một ngôi nhà cổ khuất sâu trong thành phố.
Nhếch lên lần nữa khoé miệng, Hà Vĩnh Cơ tự nhiên đi vào ngôi nhà cổ. Một người phụ nữ trung
niên đang quét sân nhìn thấy cô không khỏi sửng sốt liền hỏi “Cô là ai?
Có việc gì?”
Hà Vĩnh Cơ nhìn người phụ nữ một lúc sau đó mới cất tiếng lạnh nhạt “Đổng gia có nhà không?”
Người phụ nữ nhíu nhíu mày đánh giá Hà Vĩnh Cơ một lúc mới chịu mở miệng “ Cô tìm ngài Đổng có việc gì? Để lại lời nhắn rồi đi đi. Không phải ai ngài Đổng cũng gặp. Thật vô phép tắc”
Hà Vĩnh Cơ không nói gì trực
tiếp bỏ qua người phụ nữ trung niên đi thẳng vào nhà. Người phụ nữ liền
giật mình chạy theo “Đồ vô phép tắc kia cô làm gì vậy hả? Ai cho cô tự
tiện...”
”Được rồi...”
Một giọng nói già nua vang lên,
người phụ nữ quay đầu lại thấy một ông lão vừa ở ngoài trở về, liền cầm
túi giúp ông miệng không nói câu nào nữa.
Ông lão híp mắt nhìn Hà Vĩnh Cơ đứng trong cửa nhà mình liền đuổi người “Đi đi, ngôi nhà này
chẳng có buôn bán hay có gì cần bán cả cũng không nghe tiếp thị”
Sau đó đi vượt qua Hà Vĩnh Cơ đi vào trong. Nở một nụ cười trầm ngâm, cô
chậm chạp cất lời “ Ta đến lấy một chiếc hộp gỗ tổ tiên ngươi cất giữ.
Đồ không phải của mình, thì nên trả lại cho chủ nhân thực sự”
Ông lão lập tức dừng cước bộ quay đầu lại. Lần nữa híp mắt đánh giá cẩn thận cô gái vô lễ “Cô nói gì?”
Hà Vĩnh Cơ cười khẩy tiến tới chiếc bàn uống trà. Tự rót cho mình một ly
rồi tao nhã uống sau đó mới chậm rì rì nhàn nhạt liếc mắt về phía ông
lão.
”Chiếc hộp gỗ màu đỏ như máu Đổng gia ngươi cầm bao nhiêu năm, mau đem trả cho ta”
Đến đây thì ông lão thực sự giật mình “Cô.... cô là.....”
Hà Vĩnh Cơ đặt tách trà xuống bàn, đi về phía ông lão, trong căn nhà im
ắng chỉ độc nghe thấy tiếng gót giày của cô cộc cộc vang lên. Lúc đến
gần sát ông lão cô dừng lại nở nụ cười tiếu ý không chạm đến đáy mắt nhẹ nói rõ ràng từng chữ một
”Đổng gia. Ngoan ngoãn giao chiếc hộp
máu ra đây trước khi ta lấy sợi tóc của cháu ngươi làm vật liệu cho ấn
chú. Hãy tin ta nếu bây giờ ngươi không giao ra, sau này ngươi sẽ phải
khóc cầu xin ta đừng phá huỷ ngôi nhà này cũng như... đem cháu của ngươi đi mãi mãi không quay trở lại.
Đến lúc đó, cho dù dâng lên 10 cái hộp giống vậy cũng vô dụng mất rồi”
Mồ hôi lạnh trên trán ông lão chảy từng giọt từng giọt. Cô ta là ai mà có
thể biết chiếc hộp Đổng gia đang cất giữ?. Tuy cô ta xưng hô rất vô lễ
nhưng không hiểu sao ông vẫn cảm thấy thật áp bức không sao phẫn nộ lên
được.
Run giọng một chút ông mới cẩn thận cất tiếng “Cái đó bị
khoá rất chắc bằng ấn ký. Cô sẽ không mở được dù có nó trong tay đi nữa”
...
Nở nụ cười càng sâu hơn, Hà Vĩnh Cơ áp sát mặt gần vào tai trái của ông
lão, sau đó thầm nói một câu khiến ông thực sự cứng họng chết lặng hồi
lâu.
”Sao các ngươi có thể mở được khi nó chỉ có thể suy chuyển
do chính chủ nhân của mình viết ấn giải? Hừm... ta tin ngươi cũng đọc
được ấn ký trên đó chỉ là không hiểu giải khai như thế nào mà thôi..
Dẫu sao nó sẽ chỉ đợi ta đến mang nó đi và sử dụng nó.
Đợi một mình chủ nhân chân chính của nó không phải ngươi hay ai.
Đợi một mình Cố Minh Hi này mà thôi”