Trong một buổi chiều
nắng nhẹ, tiếng chim hót râm ran ngoài cửa sổ khiến lòng người dịu lại
không ngừng cất lên vang vọng trong khu thư viện.
Hà Vĩnh Cơ ngồi cạnh cửa sổ ngước nhìn con chim nhỏ màu đỏ tía với lông đuôi rất dài
không ngừng đong đưa trong gió. mỉm cười thật dịu dàng, cô tiếp tục cúi
dầu xuống đọc quyển sách còn dang dở, miệng khẽ ngâm một ca khúc không
tên.
Bỗng một tiếng nhạc chuông thanh thúy vang lên từ đồng hồ
trên cổ tay, cô không cần nhìn tên người gọi cũng đã ấn nút nghe như dự
đoán trước rồi
”Xin chào ! Người ngài tìm hiện không ở đây”
Một tiếng cười nhẹ vang lên, sau đó là giọng nói ôn hòa của người thanh
niên cất lên “ Vậy phiền tiểu thư báo giúp, tiểu nhân Diệp Vĩnh Thành
đã đứng ở trường của tiểu thư Vĩnh Cơ đang theo học”
”Tiểu thư quý tộc không rảnh rỗi gặp mặt một tiểu nhân nho nhỏ đâu a... cô ấy rất bận”
Tiếng cười của người thanh niên càng thêm vui vẻ hơn và mềm mỏng đi nhiều “
Nương nương, ngài đang ở thư viện đúng không, tiểu nhân đã đi đến trước
cửa thư viện đón ngài rồi đây”
Sau đó Hà Vĩnh Cơ quay đầu lại
liền phát hiện một người thanh niên điểm trai đang chậm rãi đi vào. Cô
tắt âm tần phát ra ở đồng hồ, nhẹ đóng sách lại đưa về vị trí cũ, vừa đi vừa lầm bầm “ Quá chậm a... bổn cung đã đọc hết cả sách của thư viện
này rồi Vĩnh Thành tiểu tử, chờ đợi lâu quá nhàm chán mà”
Diệp
Vĩnh Thành cười cười sủng nịnh cầm lấy bàn tay mềm nhỏ của cô “ Xin lỗi
nhiều, Vĩnh Cơ đừng giận anh, hôm nay anh phải kiểm tra qua môn nên mới
đến muộn”
”Xin lỗi suông không được, phải đền cho em cái khác” Hà Vĩnh Cơ nắm lại tay anh sau đó cả hai từ từ ly khai. “ Em muốn đến thư
phòng cha anh đọc mấy cuốn sách lịch sử. Sách ở trường và thư viện thành phố em đọc xong hết rồi, muốn xem cha anh có giữ sách lịch sử nào hay
hơn không”
Diệp Vĩnh Thành liền gật đầu đáp ứng “ Không thành vấn đề, bây giờ em có muốn đi luôn không, cha anh cũng lâu rồi chưa chơi cờ với em nên ông rất ngứa tay”
”Ha ha ha...” Hà Vĩnh Cơ quay sang
nhìn anh cười cười tinh nghịch “ Cha anh toàn đánh thua em thôi, ông có
chơi mấy năm rồi chẳng lên tay chút nào”
Diệp Vĩnh Thành nhớ đến
vẻ mặt đen sì thua 17 trận liên tiếp của ông không khỏi phì cười theo '
Đúng vậy a... chỉ là đưa 5 quân thẳng hàng nhau là thắng mà mãi cũng
chưa thắng được em, cũng do em cho ông ấy chơi trò lạ quá mà”
Trò chuyện rất nhanh đã đến nhà chính Diệp gia. Lúc Hà Vĩnh Cơ đi vào thì
Diệp Chính đang làm công việc ông vốn rất thích - tỉa cây cảnh
Nhìn thấy Hà Vĩnh Cơ đi vào ông liền dừng động tác dùng con dao nước dị năng của mình lại ngẩng đầu lên nhìn cô.
”Vĩnh Cơ con bé này, lâu rồi không thấy cháu sang chơi, ta mới làm một bàn cờ 500 ô rất đẹp có muốn đấu với ta một ván không.”
Vĩnh Cơ lại gần Diệp Chính cười híp mắt hơi làm nũng “Chú Chính, cháu sắp có một kỳ kiểm tra môn lịch sử mà sách thư viện trường cháu đọc hết rồi
chẳng tìm được đề tài nào hay để viết luận cả. Nên hôm nay cháu qua để
chiếm tiện nghi thư phòng chú một chút. Cháu hứa sẽ chỉ xem sách và xem
sách thôi không động lung tung ở đâu cả. Tìm được sách ưng ý rồi cháu ra chơi cờ với chú có được không?”
Nhìn cô nhóc Hà gia làm nũng
mình Diệp Chính không khỏi bất đắc dĩ bật cười xoa xoa đầu cô “Thành
thiếu nữ rồi còn thích làm nũng, nếu tối nay ngươi ở lại ăn cơm với
trẫm, trẫm sẽ suy xét ban đặc ân cho ngươi được quyền tiến cung xem tấu
chương tuỳ ý. Sao hả?”
Vĩnh Cơ liền vui vẻ cong cong đôi mắt như
trăng khuyết cười sáng lạn “ Tuân lệnh Bệ hạ, nô tỳ xin tiếp chỉ, tạ ân
điển Bệ ạ vạn tuế trường tồn thọ tỷ nam sơn a..”
Sau đó vui vẻ
theo Diệp Vĩnh Thành lên lầu đến thư phòng khiến Diệp Chính không khỏi
phì cười vì sự đối đáp nhanh chóng uyển chuyển của cô.
Thư phòng
Diệp gia rất rộng, rất nhiều sách quý mà Diệp Chính tự tay sưu tầm. Có
những quyển có thâm niên hơn 1000 năm ông cũng có được nhờ một số mối
quan hệ đặc biệt. Sở thích sưu tầm sách quý của Diệp Chính hầu như mọi
người đều biết, vì vậy nếu có chuyện gì nhờ Diệp gia giúp đỡ, chỉ cần
hắn mang đến một quyển sách đủ làm Diệp Chính yêu thích, ông sẽ không
ngại ra tay.
Hà Vĩnh Cơ lướt đôi tay trắng nõn trên mấy quyển
sách cô tìm được, tựa người vào cửa sổ vị trí cô yêu thích mà tìm điều
mình muốn.
Diệp Vĩnh Thành nhìn cô gái mình yêu chăm chú đọc, tâm không khỏi mềm mại thêm vài phần. Ôn nhu đặt một đĩa trái cây và nước
hoa quả trước mặt cô rồi bản thân cũng đi tìm sách đọc tránh quấy rầy cô mất tập trung.
Không gian im ắng lắng đọng chỉ còn lại tiếng giở sách loạt soạt và tiếng thở nhẹ nhàng của cả hai. Không ai nói một câu
cũng chẳng ngồi gần nhau nhưng hài hoà vô cùng.
Diệp Vĩnh Thành
đang chăm chú đọc một quyển truyện trinh thám rất hay về người có dị
năng quý hiếm bị giết chết, thì bỗng cảm nhận được một bóng hình nhỏ
đang dần bao trùm lấy mình.
Nghi hoặc ngẩng đầu lên thì đôi môi
thiếu nữ ấm áp mềm mại đã chạm vào môi anh. Mở to mắt ngạc nhiên và xen
lẫn chút vui sướng. Diệp Vĩnh Thành định ghì đầu cô xuống ý đồ một nụ
hôn sâu hơn thì Hà Vĩnh Cơ đã nhanh chân lùi ngay lại, cầm theo mấy
quyển sách nháy mắt tinh nghịch.
”Mau mau đi theo em bồi cha anh
đánh cờ thôi a... em định mượn mấy quyển này về nghiên cứu nên sẽ nhẹ
tay hơn cho cha anh vui vẻ... nhanh nào”