Cố Doanh Tích vừa dứt tiếng nói, Ninh Vân Thành liền trợn mắt nhìn Ninh
Vân Hoan: “Rốt cuộc Tích nhi làm hại gì đến mày? Trước mày hại cô ấy ký
phiếu nợ hơn năm ngàn vạn thì coi như xong, hiện tại cô ấy không làm gì
cả, làm sao mày còn muốn hãm hại cô ấy?”
“Ninh Vân Thành, mày nổi điên cái gì?” Ba Ninh suýt chút nữa muốn cầm
quải trượng gõ lên đầu hắn một cái, Ninh Vân Thành lại bất mãn nói: “Tôi thật sự là bị đủ rồi! Sao các người có thể ích kỷ, vô tình, lạnh lùng
như vậy? Tích nhi là người bị hại, huống chi cô ấy cũng không có làm
chuyện gì, chỉ cần là người, đều có quyền thích người khác!”
Đối với việc người yêu vì cứu người mà bị cường bạo, khẳng định trong
lòng Ninh Vân Thành là thống khổ, không có người nguyện ý chia sẻ nỗi
đau với người yêu, hắn cũng rất thống khổ! Hôm nay, người thống khổ nhất chính là hắn, nhưng hắn vẫn biết lúc này mình không thể nào biểu hiện
ra ngoài, nếu không với tâm tư nhạy cảm và yếu ớt của Cố Doanh Tích,
nhất định cô ấy sẽ nghĩ ngợi lung tung, nhất định sẽ khó chịu, thật vất
vả cô ấy mới bước ra khỏi ý niệm tự sát ở trong đầu, Ninh Vân Thành
không thể phơi bày nỗi thống khổ của cô ấy, vừa nghĩ tới việc chính mình có thể sẽ mất đi người yêu khả ái này, toàn thân hắn liền không tự chủ
được rùng mình một cái.
“Câm miệng!” Lan Lăng Yến lạnh lùng nhìn Ninh Vân Thành hét lên một
tiếng. Ninh Vân Thành bị anh nhìn, toàn thân giống như bị người ta cởi
sạch sau đó nhét vào trong tủ lạnh, theo bản năng sợ run cả người, lúc
này ánh mắt mới lóe lên, quay mặt đi.
Vốn là trong lòng Cố Doanh Tích thích Lan Lăng Yến đã lâu rồi, nhưng cảm giác của ả đối với Ninh Vân Thành cũng không giống như vậy, Ninh Vân
Thành là một công tử nhà giàu, hắn anh tuấn lại đẹp trai, thân hình cao
lớn và vô cùng thâm tình săn sóc cho ả, chỉ cần là phụ nữ, nếu được hắn
yêu nhất định sẽ hoàn toàn động tâm, thật ra ả cũng thích hư vinh, bởi
vì có một người đàn ông như vậy theo đuổi, ả có thể kiêu ngạo, có thể tự hào. Trước kia ả cũng cho rằng Ninh Vân Thành không cũng không thua
người khác, nhưng là bây giờ cùng Lan ca ca so sánh, Vân Thành cứ như
vậy làm cho ả cảm thấy không vừa mắt?
Vốn là trước kia vẻ đẹp trai làm cho ả động tâm, hiện tại so với Lan
Lăng Yến ưu nhã hoa lệ lại mang theo vài phần lạnh như băng, làm sao lại cảm thấy khó coi như vậy? Vốn là Ninh Vân Thành vóc người cao lớn rắn
chắc, hiện tại so với Lan Lăng Yến, lại cảm thấy hắn thấp hơn rất nhiều. Hơn nữa mới vừa rồi Lan ca ca chỉ quát tháo một câu đã hù dọa Ninh Vân
Thành không dám hé răng nửa lời, càng so sánh, Cố Doanh Tích càng cảm
thấy Ninh Vân Thành so ra kém xa với Lan Lăng Yến ngồi im lặng không một lời nói mà khí thế cường đại làm người ta không có biện pháp xem nhẹ
chỗ kia.
Một người ưu nhã lãnh đạm giống như vương giả, một người lại rống to
khàn cả giọng, cái nào càng có khí chất tao nhã, tự nhiên không cần Cố
Doanh Tích nói, cũng đã vô cùng rõ ràng.
Nghĩ được như vậy, Cố Doanh Tích nhịn bất mãn trong lòng xuống, càng cảm thấy Ninh Vân Thành đứng lên rống to thật làm cho ả có chút đỏ mặt.
Khách quan mà nói, âm thanh của Lan Lăng Yến dễ nghe làm cho thân thể ả
không tự chủ được nổi lên run rẩy.
Vì cái gì, vì cái gì đều là phụ nữ, nhưng Ninh Vân Hoan lại được người
đàn ông mà mình tâm niệm bảo hộ, mà chính mình cũng chỉ có người như
Ninh Vân Thành và Tạ Trác Doãn? Vì cái gì mình không chiếm được người,
Ninh Vân Hoan lại dễ dàng có được? Xuất thân của cô ta tốt hơn mình, còn có ba yêu thương. Chính mình lại không có gì cả, vì cái gì cô ta không
thể đem Lan ca ca nhường cho mình? Hiện tại cô ta hạnh phúc ngã vào
trong ngực Lan ca ca, chính mình vì cứu những người mà cô ta nhìn không
thuận mắt kia mới bị người lần lượt bạo hành, thậm chí hiện tại còn mang thai nghiệt chủng, đúng ra đây phải là những chuyện mà Ninh Vân Hoan
phải nhận lấy mới phải!
Nếu như không phải mình thay cô ta đi cứu những đứa trẻ đáng thương kia, chính mình cũng sẽ không bị người ô nhục, nếu như không phải bởi vì cô
ta, chính mình sẽ không có khả năng rơi vào hoàn cảnh bây giờ!
Cố Doanh Tích cả đời chưa từng hận ai, lúc này trong đầu bởi vì ghen
ghét mà sinh ra cảm xúc oán hận, Ninh Vân Hoan không biết, Cố Doanh Tích biểu hiện thuần khiết ngu ngốc, không cho phép bản thân có chút biểu
hiện ác độc nào ở đời trước lại có thể sinh ra oán hận và ghen ghét cô.
Rốt cuộc Ninh Vân Thành không được như ý nguyện lấy tiền phá thai cho Cố Doanh Tích, hắn hồn bay phách lạc cùng với Cố Doanh Tích vẻ mặt hoảng
hốt bị ba Ninh đuổi ra ngoài.
Trải qua chuyện lần này, ba Ninh không chỉ thất vọng với đứa con trai
này, thậm chí ông còn hoài nghi có phải đứa con trai này của ông đầu óc
có vấn đề hay không.
Ở nhà họ Ninh ăn cơm tối xong, hai người Ninh Vân Hoan mới trở về, sau
khi lên xe, Ninh Vân Hoan vui mừng nói với Lan Lăng Yến: “Chuyện Cố
Doanh Tích, là anh giúp em hả giận à?”
Trước Lan Lăng Yến từng nói qua với cô là muốn thay cô dạy dỗ đám người
Lưu Tấn Quân. Từ lúc Cố Doanh Tích nói ra ả vì cứu đám người Lưu Tấn
Quân mà bị người ta cường bạo, Ninh Vân Hoan liền đoán được duyên cớ ở
trong đó.
Lan Lăng Yến cũng không có phủ nhận, anh chỉ là đưa tay tới mắt cá chân
bị thương của Ninh Vân Hoan. Anh dùng lực đạo vừa phải, cũng không quá
mạnh làm cho người không chịu nổi, cũng không nhẹ đến mức như vuốt ve
bình thường không có cảm giác, cái loại vuốt ve gân cốt đau đớn, vừa vẹn trong phạm vi chịu được của Ninh Vân Hoan.
Tay anh cầm lấy một chân, vẻ mặt nghiêm túc mà lãnh đạm, đột nhiên giờ khắc này, trong lòng Ninh Vân Hoan mềm nhũn ra.
Chỉ sợ cả đời này, cũng sẽ không có người đàn ông nào giống như anh,
chính là cầm lấy chân đau của cô, thay cô xoa nắn vết thương, cũng sẽ
không lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cũng không ngại cô phiền toái.
Ngược lại nghĩ đến đủ loại chuyện trước kia, rất nhiều chuyện của cô đều do anh bỏ công sức, đoán chừng là làm nhiều lắm, cô cũng sớm có thói
quen, như một chút động tác nhỏ giống như phù du không tiếng động, không ý thức mà toàn bộ đều hòa tan vào trong lòng cô, cô nghĩ, khả năng cả
đời này cô cũng sẽ không quên.
Con trai Lan Ý bị bệnh cũng dần dần tốt lên, thân thể ba Ninh cũng đang
khôi phục, thậm chí Ninh Vân Hoan còn nghe nói Cố Doanh Tích mới làm
xong phẫu thuật. Ả mang thai đã hơn hai tháng, thời gian này cũng không
phải là thời gian phá thai tốt nhất, lúc này mà phá thai thì tổn thương
đến thân thể ả là lớn nhất, hơn nữa ả lại không có tiền, nghe nói là
Ninh Vân Thành tìm mấy người bạn gọi là kinh thành đại thiếu mượn.
Bây giờ so ra Ninh Vân Thành kém xa thời điểm tìm ba Ninh muốn lấy tiền
liền có, lúc người ta cho hắn mượn tiền nghe nói hắn bị không ít chế
nhạo, lễ năm mới sắp tới gần, hắn lại bắt đầu đi tìm việc làm. Đại thiếu gia đi du học ở Anh về không học được bản lãnh gì, ngược lại sống phóng túng, tìm phụ nữ học cái tinh túy, hôm nay muốn tìm việc tự nhiên là
tìm không được cái gì tốt.
May mắn là hắn còn nói lưu loát tiếng Anh, nếu là vững vàng thì làm
người phiên dịch cũng được, đáng tiếc hắn là đại thiếu gia, khi nào thì
cầm lấy công việc chỉ có mấy ngàn tiền lương, vì vậy đối với những
chuyện lặt vặt này tự nhiên chướng mắt, bây giờ còn ở trong trang thái
thất nghiệp.
Khách quan thì mặc dù Ninh Vân Hoan nhìn Cố Doanh Tích không vừa mắt,
nhưng về việc này, Cố Doanh Tích còn mạnh hơn Ninh Vân Thành nhiều, ít
nhất ả vẫn đi phục vụ cho mấy nhà quyền quý, không có tham vọng quá cao.
Gần đây không phải lo lắng con trai ngã bệnh, cũng không có nữ chính Cố
Doanh Tích làm rối, quan hệ với Lan Lăng Yến như có như không một tầng
lụa mỏng ở đây, Ninh Vân Hoan rất hài lòng với cuộc sống như vậy, bởi
vậy mấy ngày này trên mặt cô luôn nở nụ cười.
Lan Lăng Yến cũng đem mọi chuyện cần thiết giao cho thuộc hạ, mấy ngày
nay muốn ở bên cạnh cô thật tốt. Trên danh nghĩa anh có không ít sản
nghiệp, như vậy không có nghĩ là mọi chuyện đều cần anh phải tự mình hỏi đến, thậm chí chuyện đến tay anh cũng không nhiều. Với tình hình Lan
gia lúc này, thuộc hạ đều là người khó tìm, hơn nữa rất nhiều người đều
là bồi dưỡng từ nhỏ, trung thành có thể tin cậy, tự nhiên toàn bộ thời
gian Lan Lăng Yến đều rảnh để ở cùng bà xã.
Đây là năm thứ hai hai người cùng một chỗ đón tết, năm ngoái là hai
người còn ở nước ngoài, tự nhiên không khí tết nguyên đán ở Hoa Hạ với ở nước ngoài là không giống nhau.
Lễ Giáng Sinh còn chưa tới, trong trang viên Lan gia cũng đã bật đèn màu cùng với cây thông. Tháng mười hai ở Đế Đô cũng đã bắt đầu có tuyết
rơi, thời tiết lạnh nên Ninh Vân Hoan cũng không muốn ra khỏi cửa, Lan
Lăng Yến cũng nguyện ý cùng cô ở nhà, dù sao cũng thời gian dài rồi hai
người không bồi dưỡng tình cảm.
Buổi tối chờ Lan Ý tắm rửa xong được bảo mẫu dỗ đi ngủ, Ninh Vân Hoan
ngồi ở trong phòng khách, nhìn qua cửa sổ trong suốt sát đất, từng bông
tuyết rơi xuống, vốn là bên ngoài biệt thự có một bãi cỏ, lúc này đã bị
bông tuyết che dấu lại. Dưới ánh đèn lờ mờ bên ngoài, mặt tuyết phản ra
một quang cảnh ánh màu bạc.
Vừa rồi ngâm mình trong nước ấm, lúc này Ninh Vân Hoan lại lười biếng
không nghĩ tới động đậy, Lan Lăng Yến đang muốn ôm cô, di động đặt ở
trên bàn trà lại đột nhiên vang lên.
Đây là di động của Lan Lăng Yến, hơn nữa cái này còn là điện thoại tư
nhân, biết được số điện thoại này bình thường đều là người thân của anh. Ninh Vân Hoãn ngẩn người, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Lan Lăng
Yến đã cười lạnh một tiếng, trực tiếp cầm lấy di động dập máy.
Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại bên cạnh sofa cũng vang lên,
Ninh Vân Hoan nhìn vẻ mặt âm trầm của Lan Lăng Yến, lúc này mới nói:
“Anh không nhận sao?”
Vừa dứt lời, quản gia Lan Tứ đã cầm một cái điện thoại trong nhà đi đến: “Ông chủ, lão gia có chuyện tìm ngài.”
Lan Lăng Yến vừa nghe lời này, ngược lại nở nụ cười: “Nếu tôi đã không nghe, thì lại đi tiếp máy làm gì.”
Trong lời nói của anh có chút tức giận, mấy người trong sảnh cũng đã
nghe ra, Lan Tứ trán đổ mồ hôi đầm đìa, có chút cười khổ liếc nhanh Ninh Vân Hoan, ông chỉ là thay người làm việc. Lan Lăng Yến là con trai của
lão gia, anh không muốn nghe điện thoại thì lão gia có tức giận cũng
không thể nào giết anh, nhưng ông lại khác, có lá gan dám không nghe
điện thoại của chủ Lan gia? Hiện tại cũng không phải Lan Lăng Yến là chủ Lan gia, ông cũng chỉ là theo gà chó lên trời.
Kỳ thật Lan Lăng Yến cũng biết rõ Lan Tứ là không có biện pháp, trong
lòng cũng tính món nợ này lên người gọi cuộc điện thoại, sắc mặt không
thoải mái nhận điện thoại.
Đầu bên kia không biết nói gì đó, sau một lúc vẻ mặt Lan Lăng Yến càng
khó coi, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó lôi kéo Ninh Vân Hoan đứng
lên: “Bây giờ chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”