Trùng Sinh Nữ Phụ

Chương 101: Chương 101: Vạch Trần




Về sau nếu những người bạn cũ kia biết con mình tìm một người con dâu như vậy, không cười tới rớt răng mới là lạ! Mặc dù ba Ninh là người khoan dung, thế nhưng cũng không khoan dung tới mức đồng ý cho con trai cưới một người con dâu để rồi lại bị nói, bị chiếm tiện nghi như vậy!

“Ba, con kính trọng người, mới mang theo Tích nhi đến cầu xin người, hiện tại cô ấy mang thai, chính là người không cho con chút mặt mũi nào thì cũng nên cho cháu người chút mặt mũi! Thời tiết hôm nay lạnh như vậy, Tích nhi để tỏ lòng kính ý với người, quỳ trên mặt đất lâu như vậy, làm sao người có thể ác tâm như vậy?” Chính xác chuyến này Ninh Vân Thành vì hôn sự của hắn và Cố Doanh Tích mà đến, hắn ở trong sòng bạc thua hơn một nghìn vạn, gần đây người của sòng bạc đuổi theo hắn đòi nợ gay gắt, chính hắn là không có bản lãnh trả hết khoản nợ, lúc này liền muốn mượn đứa bé trong bụng Cố Doanh Tích trở lại báo tin cho ba Ninh, đồn thời mượn ông thêm chút tiền.

Ninh Vân Thành vừa nói dứt câu, ba Ninh còn chưa kịp mở miệng, Lan Lăng Yến duỗi tay ngồi bên cạnh Ninh Vân Hoan lại đột nhiên nói:

“Mấy tháng?”

Vừa nghe Lan Lăng Yến mở miệng hỏi, Cố Doanh Tích kích động toàn thân run cầm cập, hiện tại ả cảm giác thân thể mình đã ô uế, không thể với tới Lan Lăng Yến được, có thể không có được nhưng ả có tư cách len lén thích Lan Lăng Yến, nhiều nhất ả không hề cạnh tranh với Ninh Vân Hoan, từ đó yên lặng thích anh là được.

Dù sao yêu cũng là vô tội, ả đã yêu một cách hèn mọn như vậy, Cố Doanh Tích nghĩ tới những thứ này, suýt nữa nước mắt lại chảy ra, vội vàng hít mũi một cái, cắn răng nín âm thanh khóc sụt sùi lại.

Kể từ lúc yêu Lan Lăng Yến tới nay, anh rất ít khi nói chuyện cùng ả, mỗi lần anh không đếm xỉa đều làm cho tâm Cố Doanh Tích đau đớn!

Hôm nay, thật vất vả mới thấy anh nói chuyện với mình, hốc mắt Cố Doanh Tích lập tức đỏ lên, hít sâu hai cái, không đợi Ninh Vân Thành trả lời, liền không chút nghĩ ngợi nói: “Hai tháng…”

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, ngoại trừ Ninh Vân Thành vẻ mặt ngốc trệ lập tức lộ ra vẻ kiếp sợ như bị sét đánh, ba Ninh trầm mặc hồi lâu, còn lại sắc mặt đều xanh mét!

“Hai tháng? Tôi nhớ rõ là lúc tôi làm phẫu thuật, Ninh Vân Thành là bị dẫn vào cục cảnh sát, bởi vì nó có khuynh hướng bạo lực làm đả thương người khác, cho nên bị trông giữ hai tháng?” Lúc này ba Ninh tức giận đến mức giọng nói cũng thay đổi, cả người suýt nữa nhảy dựng lên, tay run rẩy, chỉ vào Ninh Vân Thành nói: “Hai tháng mày không có ở cùng một chỗ với cô ta? Rốt cuộc đứa bé trong bụng cô ta là của ai?”

Càng nói thì ba Ninh càng thấy tức, cầm quải trượng trong tay đập lên người Ninh Vân Thành, “Mày nói!”

Ninh Vân Thành nghe Cố Doanh Tích nói đứa nhỏ trong bụng mới chỉ có hai tháng, hắn cũng đã có phản ứng. Lúc này cả người ngây dại ra, ba Ninh giơ quải trượng đánh tới hắn cũng quên tránh né, chỉ nghe tiếng “Bùm” giòn vang, quải trượng trực tiếp đập vào trên đầu hắn. Ninh Vân Thành hô đau, một dòng máu đỏ từ trên đầu hắn chảy xuống, dọc theo cằm tí tách tí tách rơi xuống đất.

“Vân Thành, Vân Thành, anh làm sao vậy?” Lúc này người vốn là bị sắc đẹp của Lan Lăng Yến mê hoặc, Cố Doanh Tích mới giống như là hồi phục thần trí bình thường lại, thê lương hét lên, giống như chồng chết, hai tay cầm lấy bả vai Ninh Vân Thành đung đưa!

Thời khắc mấu chốt, không biết sức lực của ả từ đâu đánh tới đung đưa làm đầu Ninh Vân Thành quay vòng vòng, máu trên trán cũng tuôn ra nhiều hơn.

Ba Ninh đánh Ninh Vân Thành xong thấy hắn cũng không trốn tránh, trong lòng liền có chút hối hận, chỉ là sợ lúc này mất hết mặt mũi. Ninh phu nhân đã sớm sợ đến ngây người, ngược lại Ninh Vân Hoan đã phản ứng kịp, nhưng lúc này cô xem chuyện vui còn chưa kịp, sao mà gọi điện kêu bác sĩ cho Ninh Vân Thành được chứ, chỉ muốn dựa trong ngực Lan Lăng Yến xem kịch vui thôi!

“Vân Thành, anh không được có chuyện, anh không được bỏ lại em một mình a.” Lúc này Cố Doanh Tích đã khóc đến mức nước mắt không ngừng chảy xuống, hai môi tái nhợt không có chút máu, thoạt nhìn yếu ớt và làm cho người ta thương xót. Không biết có phải do tiếng kêu thê thảm vừa rồi của Cố Doanh Tích gọi cho hoàn hồn hay không mà trên mặt Ninh Vân Thành có chút vặn vẹo, lộ ra vẻ thống khổ: “Tích nhi, vì cái gì, vì cái gì mà em phải bội anh? Chẳng lẽ có Tạ Trác Doãn và anh, em, em còn chưa đủ sao?”

“Không, không phải vậy!” Cố Doanh Tích khóc đến khản giọng, vốn là quyết định tốt muốn giấu vùi bí mật ở trong lòng, không có ngờ tới vì khinh địch mà đã bị khui ra, ả nên trách ai đây? Lan ca ca sao? Không, ả không cam lòng như vậy được, anh cũng chỉ là quan tâm đến ả mà thôi, cũng không phải là có chủ tâm như vậy với ả, anh cũng không phải cố ý!

Trong lòng Cố Doanh Tích viện cớ thay cho Lan Lăng Yến, lúc này, phát hiện rốt cuộc cũng không thẻ lừa gạt nổi nữa, ả hồn nhiên quyết định không úp mở chuyện này nữa.

“Vân Thành, em có lỗi với anh. Sau khi anh và anh Doãn xảy ra chuyện, đám người Lưu Tấn Quân bị bắt cóc, em, em vì cứu bọn họ, kết quả, kết quả bị người cho…” Cố Doanh Tích nói đến đây giống như là nhớ tới tình cảnh ác mộng ngày hôm đó, chịu không được té nhào vào trong ngực Ninh Vân Thành thất thanh khóc rống lên: “Em có lỗi với anh! Vân Thành, sau khi xảy ra chuyện, em thật sự đã nghĩ đến cái chết, nhưng em không thể chết được. Vân Thành, anh đánh em đi, anh mắng em đi, đều là lỗi của em. Hiện tại thân thể em đã ô uế, đã không xứng với anh, Vân Thành, van cầu anh buông tha cho em…”

Vẻ mặt Ninh Vân Thành từ lúc bắt đầu có vẻ khiếp sợ, kế đến hoảng hốt, cuối cùng biến thành kiên nghị cùng với thương tiếc, cũng bất chấp vết thương ở trên đầu, ôn nhu yêu thương ôm Cố Doanh Tích vào trong lòng:

“Ngốc cô nương, làm sao em có thể ngốc như vậy chứ? Em thiện lương như vậy, biết em chịu nhiều khổ cực như vậy, làm sao anh sẽ buông tha em được. Anh yêu em còn không kịp nữa đó, đây hết thảy không phải là lỗi của em, may mắn em không có chết, nếu không anh biết làm sao bây giờ?”

Tuy nói trong lòng không dám nghĩ đến hậu quả lỡ như mất đi người yêu, nhưng Ninh Vân Thành nghĩ tới người hắn yêu kia thuần khiết như vậy mà thân thể bị người khác chạm qua. Vốn là trước kia ôm thân thể mềm mại này vào trong ngực sẽ làm huyết mạch hắn căng phồng, lúc này lại cảm thấy không thoải mái, không phải bởi vì thương tiếc cho Cố Doanh Tích mà hắn áp chế cảm giác thô bạo ở trong lòng, hắn biết lúc này mình không thể phát giận, nếu không có thể Cố Doanh Tích sẽ đi tìm cái chết, Ninh Vân Thành nhịn cảm giác phẫn nộ muốn đẩy Cố Doanh Tích ra ở trong lòng, cũng không dám làm ra động tác nào gây tổn thương đến người yêu!

Hai tay hắn gắt gao nắm thành quả đấm, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu Cố Doanh Tích khóc thút thít làm cho hắn ngoại trừ yêu mến còn có một tia khó chịu và tuyệt vọng.

Ba mẹ Ninh vốn đang có chút lo lắng tổn thương trên đầu con trai, vừa nghe đến Ninh Vân Thành không ngừng thổ lộ chân tâm, ba Ninh chẳng những không bị cảm động còn cảm thấy buồn nôn, nói không nên lời.

Không biết có phải là do ông già rồi theo không kịp tiết tấu thời đại hay không, còn con trai mình vừa gặp phải Cố cô nương này liền biến thành người thiếu não, ba Ninh cảm thấy đôi nam nữ ôm nhau sít sao ở trước mặt này không ngừng cho ông cảm thấy buồn nôn đến không chịu nổi, ông vội vã nháy mắt với Ninh phu nhân. Lúc này thật là không muốn mở miệng nói lời nào với Ninh Vân Thành!

Ông không muốn mở miệng nói chuyện với Ninh Vân Thành, nhưng Ninh Vân Thành lại có lời muốn nói: “Ba, Tích nhi bị khổ sở lớn như vậy, đứa nhỏ trong bụng cô ấy nhất định không thể lưu lại được!”

Mắt Ninh phu nhân sáng lên, đang cảm thấy từ khi quen biết Cố Doanh Tích, đây là lần đầu tiên con trai nói tiếng người. Ninh Vân Hoan ở bên cạnh lại cười lạnh, nhích tới gần bả vai Lan Lăng Yến, đưa tay vẽ lung tung dưới cổ anh, bên lỗ tai nhẹ giọng nói: “Nghe một chút, chuyện hay sắp tới.”

Quả nhiên, Ninh Vân Thành kiên định và quyết đoán nói: “Ba, trước người đưa con hai vạn, để con cùng với Tích nhi đi phá thai!”

Hắn nói đến đây, bất chấp sắc mặt ba mẹ Ninh tái xanh khó coi, liền nói tiếp: “Thân thể Tích nhi luôn luôn không tốt, nếu như làm phẫu thuật, nhất định là không thể làm đại ở bệnh viện nào cũng được. Bây giờ cô ấy còn chưa lập gia đình, làm chuyện như vậy nói chung phải đến bệnh viện chính quy mới đảm bảo, nếu không đụng vào thân thể, sau này sẽ không tốt, hai vạn cũng không biết có đủ hay không…”

Mặc dù chuyện đã xảy ra, lần đầu nghi ngờ người yêu có đứa nhỏ nhưng không ngờ lại không phải của hắn, đả kích như vậy đối với Ninh Vân Thành mà nói, không khác gì có người lấy dao khoét vào tim hắn, làm cho hắn trơ mắt nhìn Cố Doanh Tích mang nghiệt chủng của người đàn ông khác. Nhưng hắn lại không nhịn được, bởi vậy cũng bất chấp việc đứa bé đã hơi lớn, muốn phá bỏ thì sẽ tổn thương đến thân thể Cố Doanh Tích, cùng lắm thì tìm bác sĩ ở bệnh viện chính là được. Quan trọng nhất là quyết định phải lấy nghiệt chủng trong bụng Cố Doanh Tích ra.

“Trước kia anh tốn nhiều tiền vô bạn gái như vậy, còn cùng người ta đi phá thai. Kinh nghiệm của anh không phong phú sao?” Nhìn đùa giỡn nãy giờ, trong lòng Ninh Vân Hoan đã sớm cười đến đau cả bụng, nếu không phải sắc mặt của ba mẹ Ninh hết sức khó coi, chỉ sợ lúc này cô cũng đã bật cười lên: “Ở bên ngoài treo nhiều quảng cáo lắm, nhiều nhất khoảng mấy ngàn là làm xong, nghe nói học sinh còn có chiết khấu, mà học tỷ năm nay thi qua sao? Nếu như thi không qua, sang năm học lại, cũng vẫn còn là học sinh đi!”

Lời của Ninh Vân Hoan làm cho sắc mặt Cố Doanh Tích và Ninh Vân Thành xanh mét, đôi môi Cố Doanh Tích lại càng run rẩy, ánh mắt nhìn Ninh Vân Hoan giống như là nhìn kẻ thù giết cha. Nếu không phải là tính cách ả luôn luôn ôn nhu hiền thục, lúc này nghe được lời nói châm chọc khiêu khích của Ninh Vân Hoan, nhất là còn ở trước mặt người trong lòng ả, thì ả đã sớm nhịn không được.

Vốn là trước mặt Lan Lăng Yến nói ra là mình bị người ta cường đạo cũng đủ làm cho ả tuyệt vọng rồi, thậm chí lúc này ả không dám nhìn tới mặt Lan Lăng Yến, chỉ sợ chứng kiến thần sắc khiếp sợ và thất vọng trên mặt anh, có thể hết lần này đến lần khác Ninh Vân Hoan còn muốn thêm dầu vào lửa, Cố Doanh Tích rốt cục nhịn không được, khóc lên:

“Ninh tiểu thư, cô cũng là phụ nữ, tại sao có thể nói với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi có lỗi gì với cô? Vì sao cô không thể thay tôi suy nghĩ? Tôi bị người ta làm như vậy, là tôi nguyện ý à? Cô biết nhiều khó chịu, nhiều ủy khuất trong lòng tôi sao? Vì cái gì mà cô không thể thông cảm cho tôi, chẳng lẽ ở trước mặt Lan ca ca nói tôi như vậy, cô liền rất vui vẻ sao? Tôi chỉ muốn cùng cô cạnh tranh công bằng, vì cái gì mà ngay cả cơ hội cô cũng không cho tôi! Thậm chí hiện tại tôi cũng đã từ bỏ, tôi chỉ muốn yên lặng đứng từ xa mà nhìn anh ấy, cái gì cũng không muốn, làm sao cô còn muốn khó xử tôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.