Trong xã hội hiện tại, tỷ lệ Alpha và Omega chênh lệch nhau quá lớn, theo một số liệu phân tích đáng tin cậy, độ chênh lệch ấy đã đạt tới mức độ khủng bố, có nghĩa là trong mười Alpha thì chỉ một người có Omega cho mình, số còn lại thì chỉ có thể tìm Beta để sống qua ngày, thậm chí có thể cùng Alpha khác lêu lổng.
Diệp gia đến giờ vẫn duy trì được huyết thống thế gia, con cháu sinh ra phần lớn 90% đều là Alpha. Dù Omega xuất hiện rất ít, nhưng khi bọn họ sinh ra được một Omega thì Omega này có kích thích tố lại dị thường mạnh mẽ, nói thẳng ra là có sức quyến rũ hơn nhiều so với một Omega thông thường khác.
Diệp gia Tứ công tử chính là một Omega thập phần sức quyến rũ.
Tuy rằng hắn luôn được nuôi dưỡng tại Diệp gia, lúc nào cũng dùng thuốc ức chế, đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như khi hắn bốc đồng chán ghét hương vị ghê tởm của thuốc ức chế, biết trong nhà không có người ngoài, mà Diệp gia rất rộng, dù khí vị của hắn có mãnh liệt đến đâu, cũng không đến mức hấp dẫn được Alpha nào.
Vì thế, hắn lặng lẽ không uống, kết quả tất nhiên là rất nghiêm trọng.
Hắn đánh giá quá thấp bản thân mình, dù không trong kỳ động dục, gần như là hương vị của thời kỳ thông thường, thế nhưng lại làm cho thủ vệ, binh lính bên ngoài của Diệp trạch cả đám tâm thần nhộn nhạo, không thể khống chế bản thân mà lén lút lẻn vào dinh thự, thiếu chút gây ra họa lớn.
Từ đó về sau, Diệp Hân càng không dám dừng uống thuốc ức chế, đi đâu cũng ngoan ngoãn mang theo. Hơn nữa chuyện đào hôn là việc lớn, càng phải mang theo thuốc ức chế đi, sợ bản thân chân trước chạy trốn, quay lưng liền phơi thây đầu đường.
Nhưng mới chạy được ba ngày, hắn làm thế nào mà đã đến nước này rồi?
Thời Khanh một bên tiếp nhận ký ức của Diệp Khanh, một bên nghiêm túc tự hỏi , trong trí nhớ của Diệp Khanh, cho dù Diệp Hân có chút tùy tiện, nhưng cũng rất thông minh tự chủ, cũng có đầu óc, ít nhất mạnh hơn cậu nhiều. Theo lý thuyết, đáng lẽ ra Diệp Hân sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như ném hành lí đi chứ!
Cho nên mới nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vội vội vàng vàng đi về hướng đại khu La Á Phi, giờ Thời Khanh mới biết thế nào là hỗn loạn, đậu xanh rau má, quả thực là một chiến trường của dã thú a!
Mặt khác, cái mùi thơm này, xông chết người ta rồi!
Thời Khanh không khỏi nhíu mày, thân là một Omega cậu còn thấy mùi vị kia thật hấp dẫn, có thể hiểu được sự điên cuồng của các Alpha đó.
Khoan đã! Cậu bỗng nhiên ý thức được Tần Mạc cũng là một Alpha chưa có bạn lữ, y có thể chống đỡ được loại hương thơm hấp dẫn này sao?
Thời Khanh mãnh liệt quay đầu lại, nhìn Tần Mạc lãnh tĩnh đứng ở nơi đó.
Cậu nghi hoặc trong giây lát, sau đó ngửi thấy hương vị khác, hắn đã sớm dùng dược di tình.
Đó là một cách phòng hộ được tiến hành trong mỗi gia tộc, mặc dù có quan hệ huyết thống, nhưng Alpha và Omega trời sinh hấp dẫn lẫn nhau, cũng không vì huyết thống mà biến mất, chính là quan hệ loạn luân là một tội lớn, không thể tha thứ được. Để tránh cho loại chuyện này phát sinh, ở Diệp gia đều cho Alpha dùng thuốc di tình, để cho anh em trong nhà không bị quấy nhiễu.
Diệp Hân đang ở một nơi coi như hẻo lánh, dòng người ít hơn, nhưng cũng tụ tập đến hơn một trăm Alpha, cả đám người đông đúc, lại ở một nơi nhỏ hẹp này, quả thực tạo ra một bức tường người kín không kẽ hở.
Thời Khanh trong lòng lộp bộp, dưới tình thế này, liệu Diệp Hân có được bảo toàn không??
Sau đó, cậu chợt nghe thấy từng đợt kêu la thảm thiết, lan ra mùi máu tươi khắp nơi.
Cậu di chuyển nhanh đến nơi cao, tập trung nhìn vào trong, mới thấy rõ được cảnh tượng trước mặt.
Giữa vòng tròn Alpha điên cuồng chính là Diệp Hân, quần áo hắn đã sớm không còn nguyên vẹn, làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài, tựa như điểm tâm mỹ vị cực kỳ mê người.
Mà lúc này hắn được ôm bởi một nam nhân cường tráng, người này dáng người cao to, mày kiếm lãnh mâu, một thân quân phục màu bạc của tướng lãnh liên bang, dù hiện giờ không được hoàn chỉnh lắm, nhưng khiến người ta chú ý là vai trái của hắn có năm ngôi sao, là quân hàm tướng quân!
Đại tướng quân của liên bang Tam Nhâm, đồng thời cũng là một Alpha cường đại.
Ánh mắt hắn đã sớm biến đỏ, lý trí cũng bắt đầu dao động, nhưng hắn vẫn gắt gao mím môi, cố gắng khống chế dục vọng đang thiêu đốt, một tay vẫn dùng sức ôm lấy Diệp Hân đang không an ổn, một tay khác cố gắng nắm chặt bả đao, mở một đường máu giữa những Alpha điên cuồng kia.
Những người này đều là con dân của liên bang, hắn không thể sử dụng vũ khí, dù cho bả đao kia nhỏ máu tanh đầy đất, nhưng không làm tổn thương tính mạng bọn họ, bị vây trong này, bản thân hắn cũng chịu không ít công kích.
Đều là do hắn kiên trì bảo hộ cho Diệp Hân.
Thời Khanh cảm thấy thập phần khiếp sợ, mà Tần Mạc đã hành động, y xông và đám người, súng trong tay, nên bước rất nhanh, chiêu chiêu chính xác, chớp mắt lền gây mê được hơn mười Alpha.
Thời Khanh cũng kịp lấy lại tinh thần, cậu cũng lấy ra loại súng không gây thương tổn tính mạng, theo sát vào trong đám người.
Có hai người giúp đỡ, hơn một trăm Alpha bị chế phục toàn bộ, thanh tỉnh chỉ còn lại vị đại tướng đang ôm Diệp Hân.
Đi tới gần, Thời Khanh nhìn thêm rõ ràng, nam nhân này dáng người cường tráng, kinh nghiệm lịch lãm, lại thập phần anh tuấn và trầm ổn, nhưng nơi khóe mắt hằn lên vết nhăn làm rõ tuổi tác của hắn.
Thời Khanh vẫn còn đang nghi hoặc, không biết hắn là ai vậy. Sau đó mới biết được từ lời của Diệp Hân.
Thời kỳ động dục, không chỉ Alpha rối loạn, bản thân Omega càng hoàn toàn trầm mê, Diệp Hân gắt gao ôm lấy hắn, hai má đã đỏ ửng, đôi mắt si mê, trong mắt chỉ còn tồn tại của mỗi nam nhân này: “Cầu ngươi, Lâm Túc, cầu ngươi, ôm ta không tốt sao? Ta chỉ muốn một mình ngươi…. Cầu ngươi…Đánh dấu ta đi… Cầu ngươi!”
Thanh âm mềm mị quyến rũ mang theo nức nở bất luận với một Alpha bình thường nào cũng là độc dược trí mạng, ánh mắt Lâm Túc nhanh chóng đỏ rực, hai tay hắn bắt đầu run rẩy, trên trán nổi gân xanh, giữa lý trí và dục vọng điên cuồng đối kháng. Hắn ôm lấy Diệp Hân, hai người dính sát vào nhau, trong khoang mũi đều là hương thơm mê người của một Omega trẻ tuổi mà ngọt lịm say lòng người này. Dục vọng của hắn đã sớm tăng cao, đối mặt với cái mông mềm mại, hắn quả thực sắp điên lên rồi.
Ướt, đã ướt cả rồi, Diệp Hân đã hoàn toàn chuẩn bị tốt, chỉ chờ hắn tiến vào, để hắn chiếm hữu, đánh dấu thì Diệp Hân chính là của hắn. Hương vị trẻ tuổi mê người này thời thời khắc khắc hấp dẫn hắn, chỉ cần thêm một bước nữa Omega quyến rũ này sẽ hoàn toàn thuộc về hắn! Hắn cũng không cần phải khắc chế bản thân, cả ngày lẫn đêm thượng người ấy, yêu thương người ấy, cho dù ở nơi nào, dù ở thời điểm nào, cơ thể mềm mại ấy sẽ mang giọt máu của hắn, để người ấy sinh hạ những hài tử của riêng bọn họ.
Ảo tưởng tốt đẹp trong hắn càng ngày càng không khống chế được, hắn càng điên cuồng muốn xé tan quần áo của Diệp Hân, muốn hôn Diệp Hân, muốn…. Đã không có cách nào để ngăn lại những suy nghĩ ma quỷ trong lòng hắn.
Ngay tại lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền đến, ném hắn từ thiên đường tốt đẹp xuống địa ngục vô vọng.
“Thúc thúc.”
Lâm Túc ngay tức khắc hoàn hồn, kinh ngạc nhìn người thanh niên trước mặt, một đôi mắt đen không có một chút cảm xúc nào, một tiếng gọi “Thúc thúc” này như là đương nhiên, lãnh tĩnh, không chứa bất kỳ thâm ý nào, nhưng cũng đủ làm hắn lạnh toát cả người, chật vật vô cùng.
Hắn phải dùng toàn bộ khí lực mới buông lỏng được cánh tay Diệp Hân ra, giọng nói khàn khàn vì khắc chế dục vọng không giống bộ dạng thường ngày: “Thuốc, ức, chế, mau cho hắn… dùng!”
Khi rời vòng tay của Lâm Túc, Diệp Hân bắt đầu giãy dụa điên cuồng, mắt phượng chứa đầy nước mắt, dù có bị dục vọng thiêu đốt, nhưng y vẫn giữ được chút thần trí: “Không cần! Lâm Túc, không cần! Đừng buông ta ra! Không cần đẩy ta đi! Không muốn không muốn!”
Bác sỹ nhanh chóng đến đem theo thuốc ức chế tiêm vào cánh tay Diệp Hân.
Qua cơn mê mang, ánh mắt Diệp Hân chứa vô vàn thất vọng và không cam lòng, mà chất chứa nhiều nhất là một tình yêu mà bản thân chấp nhất thật sâu, mà hết thảy những đau đớn ấy Lâm Túc đều có thể thấy được, dù không phải là hấp dẫn do bản năng nhưng tâm vẫn như bị khoét một khoảng.
Sau khi hỗn loạn qua đi, Tần Mạc mang theo Thời Khanh quay về, khi ngồi trên phi thuyền, Thời Khanh vẫn còn trong trạng thái bần thần.
Trong không gian kín, chỉ có hai người bọn họ, Tần Mạc thật tự nhiên nắm chặt bàn tay của Thời Khanh, nhẹ giọng hỏi: “Có việc gì vậy?”
Cậu ngập ngừng nói: “Diệp Hân và Lâm Túc…” Cậu không biết mình muốn nói gì, chính là không cảm thấy có tâm trạng gì.
Tần Mạc sờ sờ tay cậu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, như bâng quơ nói: “Thật yếu đuối.”
Thời Khanh chợt sửng sốt, nghi ngờ nhìn y.
Tần Mạc chuyển điều khiển về chế độ tự động, xoay người đem Thời Khanh ôm vào lòng, dán vào lỗ tai cậu nói: “Nếu là ta, ta sẽ tuyệt đối không để ngươi rời khỏi ta, tuổi tác thì sao, giới tính thì có là gì, cho dù là quan hệ huyết thống cũng không đại diện cho cái gì. Ngươi là của ta, chỉ có thể là của riêng ta, dù cho là vận mệnh an bài đi nữa cũng không thể mang ngươi rời xa ta.” [huynh đệ văn thật tốt >_< ]
Lời nói thập phần bình tĩnh, thanh âm khàn khàn, vừa trầm ổn vừa mang theo sự coi thường thế gian, từng chữ từng câu như một trận sấm ầm ầm vang lên làm trong lòng Thời Khanh như nổ tung.
Cậu ngơ ngẩn cả người.
Lời nói vốn mười phần tùy tiện ở giây phút này như là điều đương nhiên.
Một người cậu mới chỉ nhận thức trong một ngày, lại có quan hệ ruột thịt với mình, nhưng lại mang theo một suy nghĩ điên cuồng như vậy.
Cậu quả thực muốn ở bên cạnh y, muốn cùng y tiếp tục chung sống, nếu cậu rời đi thật sự không còn là chính mình nữa.
Thời Khanh hoàn toàn theo bản năng mà hành động, đáy lòng rung động, cho y lời hứa hẹn: “Ta sẽ không rời xa ngươi.”
Không gian tĩnh lại như chỉ còn hai người.
Thời Khanh cảm thấy mình bị điên rồi, cậu cũng không cần tỉnh táo lại, điên thì cứ điên đi, cho dù là giấc mơ, cậu cũng cảm thấy mỹ mãn.
Khi bọn họ trở lại Diệp gia, Diệp Hân cũng đã bị mang về, hơn nữa cũng tỉnh táo lại.
Hắn đã thay quần áo, ngồi ngay ngắn trên ghế, gương mặt xinh đẹp vẫn như ngày thường, tuy rằng diễm lệ nhưng lại làm người khác lạnh cả người.
Diệp lão gia tử lại mãnh liệt đứng lên: “Đứa con ngu ngốc kia! Lâm Túc? Lâm Túc ư? Hắn hơn con những ba mươi tuổi! Chẳng lẽ con điên rồi?”