Nhỏ hơn ba mươi tuổi, đích thật là chênh lệch khiến người ta phát điên.
Tuy nói Alpha thì tuổi thường sống lâu, nhưng cũng có thời kỳ già đi, mười tám tuổi thì thành niên, cho đến năm sáu mươi tám tuổi, cho dù Alpha cường hãn cỡ nào đi chăng nữa cũng bắt đầu từ từ lão hóa, tuy nói nhìn bên ngoài thì không thể nhận ra, nhưng năng lực sinh dục của bọn họ đã tiến vào thời kỳ kết thúc, nhiều nhất là đến năm bảy mươi bốn tuổi, trên cơ bản sẽ không thể khiến cho bất luận Omega nào thụ thai .
Tuy rằng có rất nhiều lãnh đạo trọng yếu làm việc đến năm tám mươi tám tuổi mới về hưu, nhưng một ít nhân viên quân chức, bởi vì hàng năm thao luyện, cho nên về hưu sẽ sớm hơn một chút, tình hình chung khoảng tám mươi tuổi là đã ở nhà dưỡng lão.
Giống Diệp lão gia tử, hiện giờ bảy mươi tám tuổi, cũng đã thành thành thật thật ở nhà hưởng thụ tội nghiệt của con cháu.
Diệp Hân năm nay vừa mới hai mươi tuổi, đúng là như hoa nhỏ chớm nở, là thời khắc thanh xuân tốt nhất, mà Lâm Túc thì đã gần năm mươi tuổi, tuổi của hắn so với Diệp Hân gấp hai mà còn dư một khúc, có thể làm cha của cậu ta luôn.
Thế mà Diệp Hân lại đi yêu Lâm Túc, điều này làm cho Diệp lão gia tử đích thực là giận tới xì khói độc.
Tuy nói Alpha dù năm mươi tuổi cũng chính trực tráng niên, khả năng … sinh lý còn tốt, hơn nữa Lâm Túc lại kế nhiệm chức vị Đại tướng quân, địa vị thân phận nhân phẩm đều là số một số hai trác tuyệt, nhưng tuổi của hắn cùng Diệp Hân thật sự hơn kém quá lớn! Hoàn toàn khiêu chiến thần kinh nhỏ yếu ớt của Diệp lão gia tử.
Nếu Diệp Hân không phải là con của Diệp gia, mà là một Omega phổ thông, thế thì Lâm Túc cưới cậu ta cũng không có gì đáng nói, người ngoài nhiều lắm là đồn thổi vài câu, không chừng còn có một số người hâm mộ ghen tỵ —— một bên là trâu già gặm cỏ non, một bên là chim sẻ bay lên nhánh cây làm phượng hoàng.
Nhưng Diệp Hân không phải là người thường! Cậu ta là Diệp gia Tứ công tử! Là đứa nhỏ mà Diệp gia dốc lòng tỉ mỉ bồi dưỡng trân trọng nuôi lớn, an bài cuộc hôn nhân tốt nhất cho cậu ta, lựa ra một Alpha ưu tú, con đường nửa đời sau vững vàng ổn thỏa, nhưng ai ngờ cậu ta não lại bị úng nước chạy đi tìm một lão nhân năm mươi tuổi đòi yêu!
Diệp lão gia tử chỉ hận bản thân nghe theo mấy ông bạn mà đem râu mép cạo sạch, nếu không lúc này hẳn là sẽ thổi râu mép trừng to mắt giận dữ!
Lại nói tiếp, Diệp Huyên tức giận như vậy kỳ thật còn có một tầng nguyên nhân khác, Lâm Túc là người từ Diệp gia đi ra, tiểu tử nghèo hèn kia giờ đã được phong chức đại tướng nở mày nở mặt, là tân quý(*) đang từ từ lên cao của liên bang Ngân Hà, thanh danh vang dội vô cùng.
Tuy ngoài mặt Lâm Túc vẫn luôn biết ơn, đối với ân tình của Diệp Huyên khắc trong tâm khảm, vả lại hết sức kính trọng ông, mỗi lần gặp mặt là lễ nghi chu đáo.
Nhưng Diệp Huyên vài năm nay đang cùng hắn bất hòa, con trai lớn của Diệp gia, người có tiền đồ nhất đã chết, mấy đứa còn lại toàn là hỗn đản, mắt thấy sắp rơi vào trạng thái xuống dốc. Ngàn năm thế gia, thế mà đời này yên ắng hẳn, nhìn lại tân quý quật khởi, tư thái ngang nhiên, trong lòng Diệp Huyên thật chẳng biết nên diễn tả như thế nào.
Ông hận không thể trong trong sạch sạch cùng Lâm Túc phân rõ giới hạn, ai có thể biết con trai của mình lại đi dây dưa với người ta !
Nếu mặc kệ cho bọn họ thành đôi, người bên ngoài sẽ nói ông như thế nào?
Mượn sức tân quý thì còn dễ nghe, sợ nhất chính là một câu bán tử cầu vinh! Vậy Diệp Huyên ông cứ đâm đầu vô cái quan tài chết phức đi cho xong!
Tuy nhiên, mấy cái này cũng không tính là gì, cái quan trọng là ông không thể nào đem con mình đẩy vào hố lửa!
Cho nên nói ông bất luận như thế nào cũng không thể để cho Diệp Hân hồ nháo.
Tần Mạc cùng Thời Khanh tiến vào, Diệp lão gia tử mặt đã trắng hết một trận rồi, Diệp Hân tính tình nóng nảy từ trước đến nay, cậu ta đời này chỉ đối với mỗi Lâm Túc ôn nhu, còn trước mặt những người khác, muốn cậu ta tỏ ra yếu thế, thì phải dẫm lên xác cậu ta.
Cho nên nói, cho dù Diệp lão gia tử nói toạc móng heo ra, cậu ta cũng chỉ một câu: “Con muốn cùng Lâm Túc ở chung một chỗ!”
Diệp lão gia tử khó thở, vứt ra một câu: “Mặt dày mày dạn, cũng phải nhìn xem người ta có muốn ngươi hay không!”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Hân trắng bệch, mãnh liệt trong phòng cũng yên tĩnh trở lại.
Diệp Huyên cũng ý thức được bản thân nói hơi quá, lại nói tiếp, mấy đứa nhỏ là thịt ở trong đầu ông, ông chưa bao giờ nặng nhẹ một câu nào, chỉ là giận điên lên, mới vứt ra một câu đâm nát trái tim con trai.
Nói xong, ông hối hận, nhưng Diệp Hân tính tình cũng rất bướng bỉnh, bướng bỉnh đến nỗi mười con trâu cũng kéo không lại, cậu ta mặt vẫn còn trắng bệch, nhưng gắng gượng một câu: “Hắn không cần con, con sẽ đi tự tử.”
Một câu nói kia tức khắc làm Diệp Huyên nổi sung lên, làm cho mấy cái từ gọi là hối hận khi nãy tức khắc vỗ cánh bay đi, run rẩy giơ tay chỉ thẳng mặt cậu Diệp Hân, tức giận nói không ra lời, chỉ có thể: “Ngươi… Ngươi… Ngươi…”
Thời Khanh thấy vậy, nhanh chóng chạy lên, một bên thuận khí cho lão gia tử, một bên nói: “Cha, ngài đừng nóng giận, cẩn thận kẻo hại thân mình.”
Há mồm to thở hổn hển vài cái, tuy Diệp lão gia tử càng già càng dẻo dai, sức chịu đựng cao, bất quá Thời Khanh cũng không dám để cho ông tiếp tục ở đây, nhanh chóng dìu trở về nghỉ ngơi.
Diệp Huyên cũng không kiên trì, đi theo Thời Khanh rời khỏi, trở về nhà, nằm đến trên giường, lão gia tử cũng chỉ biết than thở.
Thời Khanh nhìn bộ dạng này của ông, nói thật cũng có chút đau lòng, chung quy cũng là do tấm lòng người cha, dù sao cũng đau lòng con cái, hơn nữa nhìn bộ dạng này của Diệp Huyên, cậu bất giác nhớ tới cha cậu, trong lúc nhất thời hầu hạ càng thêm tận tâm tận sức.
Được con trai út dỗ dành khiến ông cao hứng, Diệp Huyên cuối cùng không tức giận nữa, nghĩ đến trước kia ông không để mắt nhiều đến đứa nhỏ này, trong lòng lại áy náy thêm, không khỏi ôn nhu nói: “Con trai ngoan, Tiểu Khanh là một đứa nhỏ tốt.”
Thời Khanh không có nói gì, chỉ cười cười.
Diệp Huyên còn nói thêm: “Ta không sao, con từ trước tới giờ tình cảm với tiểu tử kia rất tốt, có thể khuyên nhủ nó thì khuyên nhủ, Lâm Túc nhất định là không được, kiên quyết không được!”
Mắt thấy Diệp Huyên lại giận đến mặt mày sung huyết, Thời Khanh nhanh chóng đáp ứng: “Được, con sang nói chuyện với Diệp Hân, cha nghỉ ngơi đi.”
Sau khi rời khỏi, mới vừa bước ra, Thời Khanh đã trông thấy Tam ca của cậu.
“Tam…” Mắt thấy thần sắc không đúng, Thời Khanh vội vàng sửa miệng, “Hửm… Ca.”
Tần Mạc vừa lòng , đến gần cậu, kéo tay cậu nói rằng: “Đói bụng không? Đi ăn cơm.”
Thời Khanh trong lòng còn băn khoăn Diệp Hân, không khỏi nói: “Tứ ca còn đang ở phòng khách?”
Tần Mạc khẽ nhíu mày, bất mãn nói: “Tìm nó làm gì?”
Thời Khanh: “…” Thật sự là không còn lời gì để nói nữa!
Bất quá đây là một câu hỏi, hiển nhiên đòi hỏi phải có một câu trả lời, vì thế Thời Khanh nói rằng: “Tôi đi xem anh ấy.”
Tần Mạc định trực tiếp ngăn cản, bất quá tựa hồ nghĩ ra điều gì đó, nói rằng: “Đi thôi, ta cùng ngươi cùng đi.”
Từ phòng ngủ đến phòng khách có một khoảng cách, hai người tay trong tay song song đi tới, tựa hồ có chút quái, bất quá hai người này không hề ý thức được.
Đi được chốc lát, Tần Mạc đột nhiên hỏi: “Ngươi muốn giúp Diệp Hân?”
Thời Khanh ngẩn người, không biết nên trả lời như thế nào.
Mà Tần Mạc chỉ cần nhìn vào ánh mắt của cậu, thì đã hiểu. Y nhíu mày, còn nói thêm: “Kỳ thật đem nó gả cho Cố Ngạn thì tương đối nhanh hơn.”
Cố Ngạn là vị hôn phu của Diệp Hân.
“Tương đối nhanh?”
“Ừm, ta hy vọng nó có thể sớm gả đi ra ngoài.” Diệp Mạc có hai người em trai, Diệp Khanh là Thời Khanh, Tần Mạc sẽ không cho phép cậu gả cho bất luận kẻ nào, cho nên nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng chỉ có thể đem Diệp Hân cân bán đi.
Thời Khanh tuy rằng không thể nào lý giải hoàn toàn mạch não của y, nhưng cậu lại kỳ tích nói ra một câu rất là hợp tiết tấu: “Diệp Hân sẽ không chịu gả cho Cố Ngạn .”
“Vậy thì sao?” Tần Mạc khó có khi nói nhiều thêm một câu, “Nếu muốn nó gả đi, thì phương pháp có rất nhiều.”
Thời Khanh nói thẳng vấn đề: “Anh ấy sẽ chết.”
Tần Mạc nhướng mày.
Thời Khanh xoay người nhìn về phía Tần Mạc, bình tĩnh nhìn y, lặp lại: “Anh ấy thật sự sẽ chết.” Mà một người chết thì không cách nào lập gia đình .
Đôi mắt Tần Mạc sẫm lại, chợt nói rằng: “Ta hiểu rồi.”
Thời Khanh nhẹ nhàng thở ra, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng tốt xấu gì cũng giúp Diệp Hân kéo thêm một trụ cột, cái tên Diệp Hân này, mặc dù có chút tùy hứng, toàn làm hỏng chuyện, nhưng tính cách cũng rất thẳng thắn, đối đãi người nhà vô cùng tốt, hơn nữa đặc biệt chiếu cố tiểu trong suốt Diệp Khanh, Diệp Khanh cùng cậu ta có quan hệ rất tốt, Thời Khanh tất nhiên sẽ không ghét bỏ cậu ta.
Cậu ta thích Lâm Túc cũng không phải ngày một ngày hai, từ năm cậu ta mười ba tuổi tình cảm đã manh nha sinh trưởng, cứ đâm đầu vào, rốt cuộc không còn đường lui, chẳng qua nghĩ đến Diệp lão gia tử tuổi đã lớn, cậu ta mới không dám nói ra, hơn nữa Lâm Túc vẫn luôn xem cậu ta là một đứa nhỏ, Diệp Hân còn chưa có công phá khối đầu gỗ kia, tất nhiên không thể chiêu cáo thiên hạ.
Ai có thể ngờ đâu, vừa mới tốt nghiệp, Diệp lão gia tử đã bắt cậu ta đính hôn, Diệp Hân bị dọa không nhẹ, màn đêm buông xuống, chạy sang tìm Diệp khanh, hoang mang rối loạn nói nói kể kể suốt một đêm cũng chưa rõ ràng, ngày hôm sau, cậu ta thu thập đồ đạc, bỏ nhà đi bụi…
Về phần chạy đến chỗ nào, lúc ấy không biết, nhưng lúc này cũng có chút suy đoán. Cậu ta không ngốc, biết mình là một Omega, nếu đơn thân mà bị phát hiện, cũng chỉ có thể phơi thây đầu đường, vì thế cậu ta phi thường có mục tiêu, thẳng đến chỗ Lâm Túc mà đi.
Diệp Hân cũng mang tâm lý đập nồi dìm thuyền bất cứ giá nào, biết hành tung của Lâm Túc, thì không thèm sử dụng thuốc ức chế, muốn dụ dỗ Lâm Túc đến.
Đối với một Alpha mà nói, một Omega mỹ thuần khiết chủ động đưa lên cửa, hoàn toàn không có bất luận sức chống cự gì, huống chi Diệp Hân vô cùng tin tưởng, Lâm Túc trong lòng cũng có mình .
Lâm Túc quả thật cũng đỏ cả mắt, hoàn toàn bị mê hoặc, cơ hồ bị cái gọi là ‘dục vọng’ dã thú cắn nuốt tâm can.
Hắn yêu Diệp Hân, vô cùng yêu, chính xác ra là yêu đến tận xương tủy, nhưng bởi vì đoạn tình cảm to lớn này mà hắn bất luận như thế nào cũng không dám tiến về phía trước một bước.
Hắn trước kia nghèo túng, sau làm việc cho Diệp gia, từng bước từng bước bò lên cao, tâm tình cứng cỏi, năng lực thủ đoạn cũng hơn người, nhưng hắn biết mình có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là do Diệp Huyên thưởng thức mà đề bạt.
Vì vậy, hắn không thể làm ra chuyện lòng lang dạ sói lấy oán trả ơn như thế này.
Hắn cùng Diệp Hân hơn kém nhau tận ba mươi tuổi, tuy rằng trước kia bởi vì hắn liên tục chinh chiến mấy năm, không thể nào rãnh rỗi mà tìm bạn lữ, nhưng sinh mệnh của hắn cũng đã quá nửa, mà Diệp Hân lại giống như nắng sớm ban mai, đúng vào thời điểm tươi đẹp nhất.
Bất luận như thế nào thì hắn cũng đều không xứng với Diệp Hân, cho nên hắn kiên quyết không thể bởi vì tư dục của bản thân mà hủy đi Diệp Hân.
Huống chi… Hắn đã là một lão già, mà Diệp Hân hãy còn nhỏ, căn bản phân không rõ tình yêu là cái gì, đơn giản bởi vì hắn vẫn luôn bồi bên người Diệp Hân, khiến cho cậu ta hiểu lầm, chỉ cần sau này xa cách một chút, Diệp Hân sẽ chậm rãi quên hắn đi.
Chỉ vào loại suy nghĩ cố chấp cường đại này, hắn cư nhiên chiến thắng bản năng, hoàn hảo mà bảo vệ Diệp Hân.
Nhưng hắn không thể nào ngờ tới, phần kiên trì này của hắn khiến cho con tim Diệp Hân triệt để tuyệt vọng.
Buông xuống tôn nghiêm, buông xuống tất cả, cậu ta bày ra bộ dáng thấp hèn mà cầu hắn, thế mà Lâm Túc cư nhiên đẩy cậu ta ra.
Một Alpha không có khả năng buông bỏ một Omega trong kỳ động dục, trừ phi trong lòng hắn sớm đã có người yêu thương.
Diệp Hân ngơ ngác ngồi đó, cõi lòng trở nên lạnh lẽo.
Lâm Túc, quả thật không cần cậu ta.
Cậu ta đã không còn biện pháp nào nữa.
Cậu ta đã từng vô cùng thống hận bản thân là một Omega, nhưng hôm nay cậu ta lại cam nguyện làm một Omega của Lâm Túc, nhưng Lâm Túc hoàn toàn không cần tới.
Sống mà phải cùng người khác kết hôn, không bằng cứ…
Thời Khanh và Tần Mạc cùng lúc tiến vào, nhìn thấy Diệp Hân đang tính làm chuyện ngu xuẩn.
Cậu dùng một chút thần hành thiên lý nhào tới, gấp rút đánh rớt con dao trên tay Diệp Hân: “Diệp Hân! Tỉnh táo lại đi!”
Lúc này Tần Mạc cũng đi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, y hơi hơi nghiêng đầu, thanh âm lạnh như băng: “Để cho nó chết đi.”
--- ------ ------ ------ ----