“Cho nên ta đã nói a, gây sức ép như vậy làm cái gì?” Đối diện ‘Thời Khanh’ cười cười, rồi sau đó vẻ mặt nháy mắt thay đổi. Không còn tận lực ngụy trang thành bình tĩnh và ôn hòa, ánh mắt tròn to từ từ hếch lên, hơi hơi nheo lại, khóe miệng khẽ nhếch, khí tức nguy hiểm lộ rõ. Tầm mắt của hắn dừng lại trên người Thời Khanh: “Lẽ ra lúc ban đầu, nên trực tiếp giết chết ngươi.”
Nói xong hắn lại bất đắc dĩ thả lỏng tay, nhìn về phía ‘Tần Mạc’ ở sau lưng: “Xem đi, tất cả là do mi muốn con mồi tự động hiến thân, giờ thì tốt rồi, hai người cùng tới, phiền toái chưa?”
Hắn tỏ ra chán ghét phiền toái, nhưng trên mặt lại nhìn không ra chút bất mãn nào, ngược lại còn dị thường hưng phấn.
Thời Khanh khẽ nhíu mày, cậu cảm thấy không thoải mái, khuôn mặt giống mình y như đúc lại lộ ra thần thái xa lạ đến thế này, thật tình là không thể nào chịu đựng được.
Thời Khanh nhìn hắn, đột ngột mở miệng: “Ngươi là ai?”
Ban đầu cậu cũng bị mê hoặc, cho rằng đây là bản phục chế của mình hay là bản thể gốc gì đó, thế nhưng hai câu vừa nói ra kia, khiến cho Thời Khanh rõ ràng, đây tuyệt đối là một người khác.
Về phần vì lý do gì giống nhau như đúc, cũng không quá khó để lý giải.
Tuy rằng ở thế giới Tu Chân, thủ thuật che mắt không thể nào lừa bịp được Thời Khanh và Tần Mạc, nhưng ở Đại thế giới, đồ vật cổ quái mới lạ không phải là không có, ai mà biết bọn họ dùng cái chiêu số gì.
Không ngờ tới Thời Khanh vừa hỏi, một ‘Thời Khanh’ khác đã bật người mở to mắt ngơ ngác, vẻ mặt vô tội: “Ta là ngươi mà”. Nói xong hắn còn xoay xoay một vòng, cười đắc ý nói, “Thật sự là một thân thể xinh đẹp.”
Còn chưa chờ Thời Khanh mở miệng, một thanh âm lạnh lẽo từ trên đầu của cậu truyền đến: “Ghê tởm.”
Thời Khanh giật mình, vừa ngẩng đầu, thì thấy kí chủ nhà cậu đang nhìn ‘Thời Khanh’, khuôn mặt tinh xảo tựa như tạc bằng băng tuyết, xinh đẹp nhưng rét buốt.
Nghe thấy hai chữ mà y nói, ‘Thời Khanh’ đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tần Mạc, trong đôi mắt hiện lên vẻ ác độc.
“Ngươi muốn chọc giận ta.”
“Đúng” Tần Mạc không chút khách khí thừa nhận, rồi sau đó lại cường điệu thêm một lần, “Hơn nữa, ngươi thật sự quá ghê tởm, chẳng những ô uế thân thể đó, mà còn ô uế mắt của ta.”
Sắc mặt ‘Thời Khanh’ càng ngày càng không dễ nhìn .
Nguyên bản Thời Khanh còn muốn tỏ ra nghiêm chỉnh đứng đắn một chút, nhưng giờ phút này lại chỉ muốn trêu chọc một câu.
Kí chủ… Thủ pháp tăng cường giá trị cừu hận của anh thật lòng là càng ngày càng thành thạo nha! Đem địch nhân chọc giận có chỗ gì tốt hả?
Lẽ ra chúng ta nên làm từng bước từng bước, thăm dò tình huống một chút, xem xem hai người này rốt cuộc là ai, có mục đích gì, có liên quan tới nhiệm vụ hay không, thuận tiện hỏi thăm một chút bọn họ vì sao nhận thức được chúng ta?
Kí chủ à, anh vừa lên sàn đã muốn gây chuyện đánh nhau là như thế nào?
Đừng có quá xúc động nha!
Cậu vừa định thử khuyên nhủ Tần Mạc, thì y đến mắt cũng chẳng nhìn tới, đã cầm tay cậu nói hai chữ: “Thú thái.”
Thời Khanh chớp mắt mấy cái, vừa định cự tuyệt, thì lập tức đã bị Tần Mạc ôm vào lòng, nếu đã như thế Thời Khanh đành thỏa hiệp, nghĩ nghĩ, thời điểm mấu chốt không thể xảy ra nội loạn, nhanh chóng phốc một cái, biến thành gấu trúc nhỏ, nhảy vào trong ngực Tần Mạc.
Tần Mạc thật là tâm lý, chuẩn bị sẵn cho cậu một cái túi nhỏ ở phía trong áo, Thời Khanh tìm vị trí thoải mái rồi nằm úp sấp, chỉ hé ra hai mắt nhỏ xíu, thuận tiện đem hai tai tròn dựng thẳng lên nghe ngóng.
Cảm nhận được vật nhỏ lông xù đang ở trước ngực, trái tim Tần Mạc từ từ bình tĩnh trở lại, mỏi mệt nhiều ngày hóa thành hư không, y nhìn thẳng hai người đối diện, đôi mắt sâu thẳm, môi lại khẽ nhếch lên.
Đó là một loại tư thái hiếu chiến thị huyết, không chút nào sợ hãi, mà còn hưng trí dạt dào.
“Đến đây đi, hunter, cho ta xem năng lực của các ngươi nào!”
Đáy mắt ‘Thời Khanh’ cùng ‘Tần Mạc’ đều toát lên vẻ kinh ngạc, bất quá ngay sau đó, bọn họ lại tỏ vẻ xem thường, ‘Thời Khanh’ hừ lạnh một tiếng, xuất ra roi da: “Newbie(*) ah~, ngươi quá cuồng vọng !”
[Vì đây là từ dành riêng để gọi những người vừa bước vào con đường kí chủ, sẽ còn dùng rất nhiều, nên mình suy nghĩ kỹ và quyết định gọi bằng tiếng anh cho hợp ngữ cảnh]
“Chỉ mới trải qua cũng không tới mười thế giới, lại cho rằng mình là thiên hạ vô địch hay sao? Buồn cười, buồn cười quá, thật sự là không biết tự lượng sức mình!”
Một câu nói kia của hắn, khiến gấu trúc nhỏ oa ở trong túi bỗng chốc trợn to mắt, mẹ ơi, lượng tin tức quá lớn nha! Cậu rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì sao? !
Tần Mạc giả kia cũng rút ra vũ khí, so với roi dài của Thời Khanh giả không giống nhau, của gã là hai thanh đoản đao tỏa ra lam quang, sắc bén và quỷ mị, vừa nhìn là biết không phải vật phàm.
Tần Mạc giả nhướng nhướng mày, trong mắt tràn đầy thần thái cao ngạo: “Ngươi sẽ vì cuồng vọng của bản thân mà mất mạng, mà vị hệ thống nhỏ nhỏ đáng yêu kia, sẽ hoàn toàn thuộc về ta!”
Nếu như nói nghịch lân mà Tần Mạc kiên quyết không để cho bất cứ ai đụng vào, thì những lời nói kia tuyệt đối xếp hàng thứ nhất.
Y nguy hiểm mà nhếch khóe miệng, lệ khí trong mắt cuồn cuộn, dã thú trong lòng xao động, tất cả những ai dám tơ tưởng tới Thời Khanh, đều phải trả cái giá thảm trọng.
Tử vong?
Sẽ không thoải mái như vậy đâu.
Chiến đấu hết sức căng thẳng.
Thời Khanh run rẩy không dám hó hé một câu.
Tu vi hiện giờ của cậu đã có thể xếp vào hàng ngũ cao thủ, nhưng cuộc chiến trước mắt, cậu ngay cả muốn nhìn rõ cũng không thể!
Thời Khanh giả cùng Tần Mạc giả lực lượng cường đại vượt quá sức tưởng tượng, bọn họ phối hợp nhịp nhàng, ‘Tần Mạc’ công kích sắc bén và nhanh chóng, hai thanh đoản đao như có sinh mệnh, hóa thành chiếc lưỡi của rắn độc, giương nanh múa vuốt, hung mãnh dị thường.
Mà năng lực của ‘Thời Khanh’ cũng làm cho người ta khiếp sợ, roi dài trên tay hắn vung nhanh đến hoa cả mắt, từ từ tạo thành chi chít những bình chướng, tựa như là gió xoáy, đến chỗ nào hay vật nào, thì lập tức hủy thi diệt tích, ngay cả chút bột phấn cũng không dư thừa ra.
Hai người này tuyệt đối không phải là người của thế giới này, lại liên tưởng đến lời ‘Thời Khanh’ vừa mới nói, trong lòng Thời Khanh chấn động đến nghiêng trời lệch đất .
Sức chiến đấu của hai người này… Biết cậu là hệ thống, biết Tần Mạc là kí chủ. Bọn họ biết cậu và Tần Mạc đã xuyên qua nhiều thế giới.
Còn gọi Tần Mạc là newbie!
Cho nên suy ra … Bọn họ, cũng là hệ thống và kí chủ? Cũng là người đã từng xuyên qua các thế giới khác nhau?
Nguyên lai trừ cậu và Tần Mạc ra, còn có những người khác nữa sao?
Lại hồi tưởng câu nói lúc nãy của Tần Mạc.
Hunter!
Hai người này… Là hunter?
Bọn họ chính là mục tiêu của nhiệm vụ?
Trong đầu Thời Khanh loạn thành một nùi, đủ loại liên tưởng nảy ra, chân tướng hé lộ cũng khiến cho cậu cảm thấy khiếp sợ.
Một luồng đao phong sắc bén lóe tới, Thời Khanh hốt hoảng hoàn hồn, cố gắng đem tinh thần tập trung đến cuộc chiến này.
Hiện giờ vẫn đang giằng co.
Cậu trước nay chưa bao giờ thấy qua vũ khí của Tần Mạc, đó là một thanh trường kiếm mặc sắc, chất liệu đen thuần phát ra ánh sáng âm u, nếu mắt nhìn thẳng vào nó sẽ có một loại ảo giác như là bị mê hoặc, có nó càng khiến cho sát khí của Tần Mạc tỏa ra nồng đậm!
Trên thân trường kiếm mặc sắc tản mát ra màu đỏ thị huyết, công kích sắc bén mang theo uy áp cường hãn, phong nhận tới chỗ nào, thì nơi đó nhấc lên một màn mưa rền gió vũ!
Cỗ lực lượng hắc ám này, khiến người ta sợ hãi, khiến người ta lùi bước, không có ai có thể né tránh!
Nguyên bản ‘Thời Khanh’ và ‘Tần Mạc’ mặt mày thoải mái, lúc này đã trở nên ngưng trọng, trong lòng bọn họ ba đào hãi lãng, bất luận như thế nào cũng không hề nghĩ tới, một tên ‘newbie’ chỉ hoàn thành có sáu nhiệm vụ, thế mà lại trưởng thành đến loại trình độ khủng bố này!
Cư nhiên có thể lấy một địch hai mà còn chiếm thượng phong!
Nên biết rằng, hơn mười ngày trước, Tần Mạc phải vượt qua phân nửa thế giới, tiêu phí sức lực rất lớn mới tìm được Thời Khanh.
Dưới tình trạng tiêu hao thể lực đến mỏi mòn, không có bất luận thời gian nào để khôi phục, vậy mà còn có thể bộc phát ra lực lượng kinh người thế này.
Thật là cường đại đến bất khả tư nghị!
‘Thời Khanh’ và ‘Tần Mạc’ triệt để thu hồi tâm tư khinh địch, xuất ra toàn bộ lực lượng để đối kháng!
Thời Khanh tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, mặc dù là hai đấu một, hơn nữa địch nhân lại còn phối hợp rất là ăn ý, tuy nhiên chiến đấu lâu như vậy, mà hai người kia không làm gì được Tần Mạc, chỉ điểm này thôi, đã đại biểu Tần Mạc chiếm ưu thế!
Tuy rằng Thời Khanh hiện giờ coi như là một ‘cao thủ’ , nhưng loại quyết đấu sinh tử như thế này, cậu cũng không ngốc mà nhào vô hỗ trợ, không chỉ không giúp được, mà ngược lại sẽ vướng chân Tần Mạc. Không phải bất kỳ thời điểm nào cũng thêm một thì lớn một, cậu mà ra tay thì mới đúng là não tàn!
Ngưng thần chú ý chiến cuộc, Thời Khanh gắt gao nhìn chằm chằm ‘Thời Khanh’ có bộ dạng giống cậu như đúc kia.
Nói đến cũng kỳ quái, ‘Tần Mạc’ đã biến trở về bộ dạng vốn có, nhưng ‘Thời Khanh’ lại vẫn giữ bộ dáng Thời Khanh như cũ.
Theo lý thuyết loại phép thuật như thế này nếu tiếp tục duy trì thì sẽ tiêu hao một lượng lớn linh lực, trong thời khắc sống còn, sao hắn lại có tâm tư ngụy trang thành Thời Khanh chứ?
Nghi vấn này xoay chuyển vài vòng trong đầu Thời Khanh, đột ngột, cậu nghe được một thanh âm.
Leng keng một tiếng, ở trong đầu vang lên.
Đây là thanh âm mà hệ thống báo có tin tức mới.
Loại thời điểm này, sao lại có thể nhận được?
Tần Mạc?
Không có khả năng, Tần Mạc không thể đơn phương nhắn cho cậu, chỉ có thể dựa vào tin tức mà cậu gửi qua rồi hồi âm thôi.
Cho nên …là ai đây?
Thời Khanh gấp gáp mở tin tức ra xem, chỉ có một câu: Xin chào, nếu nhận được tin nhắn này xin hãy hồi âm cho tôi, cám ơn!.
Kí tên là hai chữ: Sin Er.
Trước giờ chưa từng gặp phải loại tình huống này, ‘Sin Er’ là ai? Vì cái gì có thể gửi tin nhắn hệ thống cho cậu?
Liên tưởng đến thân phận của hai người bên kia, trong lòng Thời Khanh lộp bộp một tiếng.
Chẳng lẽ, cái tên Sin Er này cũng cùng một bọn với hai người kia?
Ngay sau đó cậu liền phủ định, không có khả năng, hai người kia giờ phút này đang xuất toàn lực chống đỡ, sao có thể nhàn hạ tới nỗi tìm cậu chat chit?
Hơi dừng lại một chút, Thời Khanh hồi âm: Xin chào, bạn là ai?
Tin nhắn vừa mới gửi đi xong, cơ hồ ngắn ngủn chỉ một giây đồng hồ sau, đã lập tức nhận được đáp lại, bất đồng với sáo ngữ khách khí trước đó, nội dung lần này, khiến Thời Khanh chỉ cần nhìn thôi cũng cảm nhận được kích động của đối phương.
“Trời ạ! Hồi đáp tôi, cậu hồi đáp lại tôi ! Tôi là Sin Er, tôi kêu Sin Er, tôi là một hệ thống, tôi cùng cậu giống nhau, chúng ta đều là Conscious, cứu cứu tôi, van xin, hãy cứu tôi!”
Ngữ khí vội vàng này khiến Thời Khanh mặt nhíu mày nhăn.
Tuy rằng nhìn nội dung thì không giống như là giả bộ, nhưng cậu thật sự là bị lừa nhiều rồi, tâm nhãn cũng dài ra, không dễ dàng tin người nữa.
Tựa hồ là sợ Thời Khanh chạy mất dép, vị hệ thống gọi là Sin Er kia hỏa tốc gửi tới một tin nhắn bồi thêm: “Cậu nhất định chưa từng đi đến thế giới căn nguyên, tôi có thể chỉ cậu đi, cậu muốn biết tin tức, tôi có thể nói cho cậu biết, đáp lại thì bản thân cậu cũng không cần làm thêm việc gì, chỉ cần giết hai hunter này, là tôi được cứu!”