Nhìn thấy tin nhắn của Sin Er, trong lòng Thời Khanh khẽ động, bật người hỏi: “Bạn ở chỗ nào?”
Tốc độ hồi âm của Sin Er quả là thần tốc: “Cơ thể của tôi đã bị hủy mất rồi, bây giờ đang ở trạng thái linh hồn, phong ấn trong cơ thể của Lee Meters, Lee Meters chính là người lúc nãy ngụy trang thành kí chủ của cậu.”
“Còn người kia là ai? Cái tên ngụy trang thành tôi á.”
“Hắn gọi là Soe A, hắn nhận nhiệm vụ xuyên tới thế giới này, lựa chọn nhập vào cơ thể phục chế của cậu, cho nên hắn vẫn luôn phải duy trì bộ dạng đó.”
Thời Khanh khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng sáng tỏ được một nghi hoặc, xem ra từ khi cậu và Tần Mạc vừa mới bắt đầu xuyên qua đã bị người ta theo dõi.
“Lee Meters cùng Soe A có quan hệ như thế nào? Bọn họ là hệ thống và kí chủ của nhau sao?”
Hỏi ra vấn đề này, thì trong tin nhắn hồi âm của Sin Er dường như mang theo âm hưởng thét chói tai: “Làm sao có thể? ! Bọn họ sao có thể có hệ thống! Bọn họ là hunter! Bọn họ là cuồng đồ! Bọn họ lấy việc giết hệ thống làm mục tiêu sống!”
“Vì cái gì? Bọn họ không có hệ thống thì sao có thể xuyên qua các thế giới được cơ chứ?”
Sin Er tạm dừng một chút, nửa ngày mới hồi đáp: “Bọn họ có hệ thống của mình. Nhưng đã bị cắn nuốt mất rồi.”
“Cái gì?”
Lại dừng một chút Sin Er lưu loát trả lời: “Bọn họ đều là tinh anh của mỗi cái thế giới, là thể sinh mệnh được chọn trúng, thời điểm ban đầu, bọn họ cũng có hệ thống của riêng mình, nhưng sau lại… sau lại… sau lại thì bọn họ cắn nuốt nó luôn.”
Đồng tử Thời Khanh co rụt lại, trong lòng bất giác hiểu được, cái gọi là hunter, ý chính là thợ săn hệ thống hay sao?
“Cắn nuốt hệ thống, bọn họ không bị trừng phạt hay sao?”
“Không thể làm gì được, mới ban đầu là ngoài ý muốn, không phải tất cả hệ thống đều có thể chung sống hòa thuận cùng kí chủ, trước tiên tranh chấp, rồi xung đột, kí chủ phải chịu chưởng khống của hệ thống, hoặc là hệ thống quá ngu, khiến cho kí chủ có tư tâm thấy được kẽ hở, tóm lại… Không thể nào nói rõ được nguyên nhân gây ra. Nhưng có thể xác định là, nếu như cắn nuốt hệ thống, bọn họ sẽ có được lực lượng của hệ thống, vừa là kí chủ cũng kiêm luôn hệ thống, không có ước thúc hay ngăn chặn gì. Lực lượng càng lớn, dã tâm cũng không ngừng bành trướng, bọn họ bắt đầu săn bắt càng nhiều hệ thống hơn.”
Thời Khanh nhíu mi: “Nếu đã có được năng lực của hệ thống, vì lí do gì còn muốn cắn nuốt thêm nữa?”
Vấn đề này Thời Khanh cảm thấy rất là nghi hoặc, bởi vì trong ấn tượng của cậu, hệ thống chỉ là một người giữ cửa, thứ tốt đều nằm trong cửa hàng hệ thống, còn phải vất vả kiếm điểm thưởng mới có thể mua, cắn nuốt một cái hệ thống chẳng khác nào phải tự mình công bố nhiệm vụ, có thể nhìn hết tất cả thương phẩm bị ẩn rồi, hà tất phải cắn nuốt thêm chi nữa?
Cậu nghĩ thì đúng rồi đó, nhưng vấn đề này dưới con mắt Sin Er, thì lại cảm thấy, sao lại có thể hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy chứ? Bất quá Sin Er suy xét đến việc còn nhờ Thời Khanh cứu mạng, cho nên nhịn xuống, hồi âm lại: “Đương nhiên là để đạt được năng lực khác!”
Những lời này khiến đầu Thời Khanh teng~ một tiếng.
Cậu bất động thanh sắc đổi đề tài: “Năng lực của bạn là gì?”
Im lặng một hồi, Sin Er mới nói: “Haiz~~, cũng không có gì phải giấu diếm, tư chất của tôi rất tốt , có thể trợ giúp kí chủ cường hóa thể chất.”
Cường hóa thể chất? ! Này chẳng phải chỉ cần tiêu tiền vào trong cửa hàng hệ thống thì có thể cường hóa hay sao?
Thấy cậu không đáp lại, Sin Er vì xoát độ hảo cảm, lại nói nhiều một chút: “Nếu không phải tôi có năng lực cường hóa thể chất, thì tôi cũng sẽ không xui xẻo tới nỗi bị hunter săn bắt!”
Thời Khanh lại thăm dò hỏi câu: “Hửm, bạn có quen biết thêm các hệ thống khác sao? Bọn họ có năng lực gì ah?”
Sin Er thật sự không biết Thời Khanh hỏi cái vấn đề quá thường thức này để làm gì, bất quá có việc cầu người thì phải bày tỏ tính tình tốt một chút, vì thế nói thêm: “Rất nhiều nha, có thể cung cấp các loại thành tựu khoa học kỹ thuật, có thể cung cấp linh đan diệu dược, còn có một ít người rất là lợi hại, có thể cung cấp các bộ cơ thể có huyết thống tối ưu…”
Sin Er đưa ra rất nhiều ví dụ, quả thực đảo điên tam quan của Thời Khanh.
Mấy cái … Mấy cái thứ này, chẳng phải bất kỳ hệ thống nào cũng có hay sao?
Ngay sau đó Sin Er lại hỏi câu: “Năng lực của cậu là gì? Tôi thấy Lee Meters và Soe A rất coi trọng cậu, sưu tập tình báo từ rất sớm, tiêu phí rất nhiều á tệ, đặc biệt đi săn bắt cậu.”
Thời Khanh: … Cậu phải nói như thế nào… Cậu hình như không có giống với những hệ thống khác nha!
Tuy nhiên, không giống có tốt hay không? Sao lại có cảm giác không phải là chuyện tốt!
Thời Khanh không hồi âm, Sin Er cũng không truy vấn nữa, ngược lại càng lo lắng mà nói tiếp: “Kí chủ của cậu thế nào? Cấp bậc cao không? Năng lực có mạnh không? Một người có thể đánh bại Lee Meters và Soe A sao? Bọn họ đã cắn nuốt hơn 4, 5 cái hệ thống rồi, thực lực rất mạnh!”
“Bạn không nhìn thấy tình huống của cuộc chiến sao?”
Sin Er: “Tôi không thể nhìn thấy gì cả, việc duy nhất tôi có thể làm là nhắn tin cho cậu mà thôi.”
Thời Khanh: “…”
Thời Khanh thu hồi thần thức, mở mắt nhỏ nhìn ra ngoài kia, sau đó… lại lùi về, thành kính phân ưu mà tặng cho Lee Meters và Soe A hai bông hoa cúc, gặp phải kí chủ nhà tui, là do vận khí của hai cưng không tốt.
Tần Mạc hoàn toàn chiếm thượng phong, Lee Meters và Soe A cũng đã mình đầy thương tích, ngã xuống chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hình ảnh không xinh đẹp, Thời Khanh không thèm nhìn nữa, cậu muốn thừa dịp Sin Er chưa được cứu ra, nhanh chóng hỏi thêm mấy vấn đề.
“Bọn họ nuốt nhiều hệ thống như vậy, vì sao chỉ có bạn là còn có ý thức?”
Sin Er lúc này mới hiểu được cái gì là trong họa có phúc: “Tôi tốt xấu gì cũng đã cấp bảy mươi, tư chất không thấp, khụ khụ… năng lực lại rất ưu tú, hơn nữa hai tên hunter này không có đồng lòng như ngoài mặt, một cái hệ thống thì không thể nào bẻ đôi ra mà cắn nuốt, bọn họ còn chưa có bàn tính xong là dành cho ai, cho nên tôi cũng có cơ hội thở dốc.”
“Bất quá cũng sẽ nhanh thôi, nếu cậu bị bắt, bọn họ sẽ có thể chia đều mỗi người một cái, hài hòa chung sống, chậm rãi hưởng dụng.” Cuối cùng còn kèm theo một cái mặt nhỏ khóc rả rít. (╥ω╥`)
Miệng Thời Khanh co rút, trong lòng oán thầm, tui mới không thèm bị bắt, đừng có mà gặp họa thì đi trù ẻo người khác xui xẻo!
Tựa hồ là biết mình nói sai rồi, Sin Er nhanh chóng bổ cứu: “Thế nhưng, cậu khẳng định lợi hại hơn nhiều so với tôi, khẳng định sẽ không mắc mưu của bọn họ, nhất định sẽ đem tôi cứu ra !” lại kèm theo cái mặt lòe lòe hai mắt. ( ✧Д✧)
Thời Khanh đối với cái loại hành vi đem tin tức hệ thống biến thành QQ chat để tán gẫu tỏ vẻ khinh bỉ.
Bất quá thời gian không còn nhiều lắm, cậu vẫn nhanh hỏi cho xong.
“Trước đó bạn nói thế giới căn nguyên là sao? Làm thế nào để đi đến đó?”
“Hửm, cấp của cậu có lớn không? Đã tới năm mươi chưa?”
Thời Khanh nhìn cấp bậc của bản thân và kí chủ, hai cái chữ số chói lọi biểu hiện ý nghĩa 20, ngay cả cái tên chậm tiêu đối diện cũng đã cấp 70, nếu cậu nói ra sự thật thế nào cũng sẽ bị khinh thường cho xem, vi thế quyết đoán nói rằng: “Đừng nói linh tinh nữa, có muốn tôi cứu trợ hay không hả!”
Sin Er hốt hoảng chân chó(*): “Đừng… Đừng nóng giận, tôi nói, tôi nói mà.”
[chân chó: nịnh bợ]
“Thế giới căn nguyên nổi trội hơn so với tất cả các thế giới nhỏ xung quanh, vì sao nó hình thành thì chẳng có ai biết, nhưng có thể xác định một điều là, những thể sinh mệnh được tuyển chọn gắt gao mới có thể đi tới đó, thời điểm khi bọn họ đạt tới cấp 50, sẽ mở ra một nhiệm vụ của hệ thống, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ đó thì sẽ được truyền tống tới Thế giới căn nguyên.”
Lỗ tai Thời Khanh hơi run lên, nhiệm vụ của hệ thống? Cậu và kí chủ lúc tiếp thu cái nhiệm vụ này, cấp cũng chưa trèo lên được 50 nha?
Ngay sau đó Sin Er lại bổ sung thêm: “Nghe nói cũng có những hệ thống và kí chủ vận khí vô cùng tốt tốt vô cùng thì có khả năng không đến cấp 50 đã kỳ ngộ được nhiệm vụ của hệ thống, bất quá cho dù đụng phải thì cũng không sao làm được, độ khó của nhiệm vụ này rất là cao, thời điểm thực lực không đủ mà dám khiêu chiến, không khác gì cùng nhau đi tìm chết.”
Thời Khanh: … Úi chà, nguyên lai cậu và kí chủ vận khí là vô cùng tốt tốt vô cùng … Phắc! Vô cùng tốt cái rắm ah~, nếu cậu và kí chủ không phải là hai tên trâu bò, thì lúc này đã bị hai cái tên hunter bên kia xử lý mất xác rồi!
Nếu đã biết cách đi tới Thế giới căn nguyên như thế nào, Thời Khanh cũng không lãng phí thời gian thêm nữa, sau đó lại hỏi: “Conscious(*) là gì? Trước kia bạn nói tôi và bạn cùng là Conscious mà?”
[Thật ra gọi là inh thức giả, nhưng ta muốn mang phong cách diện đại nên đổi thành Tiếng Anh]
Lần này Sin Er hồi âm chậm một chút, Thời Khanh thì lại rất khẩn trương, lần đầu tiên hy vọng kí chủ ở bên kia động tác chậm lại một chút, đừng có xử lý quá nhanh hai cái tên tai họa kia .
Một lát sau, Sin Er cuối cùng cũng hồi âm: “Hệ thống có ngàn ngàn vạn vạn, nhưng không phải tất cả đều là Conscious, vấn đề này tôi cũng không giải thích được rõ ràng, nhưng có những hệ thống không hề có tư duy, chỉ có thể tuyên bố nhiệm vụ và cung cấp năng lực, không hề có ý thức như chúng ta, nếu giống như chúng ta thì ừm … cậu mà không trở thành hệ thống thì chắc sẽ là một thể sinh mệnh. Tôi cũng như vậy, Sau khi tôi ở thế giới của mình chết đi, thì sống lại như thế này, trở thành hệ thống. Như vậy, gọi là Conscious.”
Thời Khanh hơi sửng sốt, thế ra mọi chuyện là vầy?
Cậu lại hỏi: “Vậy thì Conscious và Hệ thống có gì bất đồng?”
“Có thể trưởng thành.”
Thời Khanh đã hiểu.
Một lát sau, Sin Er gửi tới một cái tin nhắn: “… Đại đa số hệ thống chuyên thuộc của Hunter, đều là Conscious.”
Ngắn ngủn một câu, tuy nhiên Thời Khanh nhìn ra ngụ ý của Sin Er.
Hệ thống là một người có linh thức, tất nhiên sẽ có nhiều chỗ tốt, nhưng không thể tránh khỏi những chỗ thiếu hụt. Conscious sau khi trưởng thành, có thể cung cấp cho kí chủ lực lượng càng lớn, song song đó, họ cũng có ý thức riêng, có cơ thể độc lập riêng biệt, sẽ dễ nảy sinh xung đột với kí chủ, mâu thuẫn mà trở nên gay gắt, thì tranh đấu là không thể né tránh, chỉ cần có một người đứng lên, thì chắc chắn tre già măng mọc.
Thời Khanh suy nghĩ một chút, lại hỏi một vấn đề cuối cùng: “Sin Er, kí chủ của bạn đâu?”
Sin Er là một hệ thống, khẳng định sẽ có kí chủ của chính mình, nếu Sin Er bị Hunter bắt được, vậy thì kí chủ đâu? Đã bị giết chết rồi hay sao?
Cậu cho rằng Sin Er sẽ không trả lời, ai ngờ cậu lại nhận được hồi âm: “Anh ấy không chết, còn sống.”
Tim Thời Khanh nhảy dựng.
Sin Er lại tiếp tục nói: “Lee Meters và Soe A đuổi theo chúng tôi hơn năm cái thế giới, đến lúc kia, tôi và kí chủ trúng bẫy, mới bị đánh gục. Bất quá tại thời điểm cuối cùng, tôi chủ động gỡ bỏ quan hệ khế ước với anh ấy, bỏ anh ấy lưu lại thế giới kia, còn tôi bị Lee Meters mang đi.”
Lại dừng một chút, Thời Khanh cảm thấy Sin Er đang rất xúc động: “Cho nên, tôi muốn sống.”
Chỉ có sống sót, mới có thể đi tìm kí chủ.
Thời Khanh ngẩn người, sau đó an ủi Sin Er một câu: “Yên tâm, bạn sẽ sống sót.” Cuối cùng, tặng kèm một cái biểu cảm cười duyên. (*^_^*)