Edit by Hà Đoàn
Khi Hạ Thược đi tới đầu thôn, Lưu Thúy Thúy, Đỗ Bình cùng Béo Đôn đã đứng đó đợi cô .
Lưu Thúy Thúy năm nay đã 17 tuổi, thân cao 175 cm, một đôi chân dài thon nhỏ, mặc dù không nói đến dáng vẻ cô xinh đẹp bao nhiêu, nhưng tính tình cô mạnh mẽ, làm việc lanh lẹ, ở cùng một chỗ với vô, khiến người ta nhịn không được mà cảm thấy tinh thần sang sảng.
Đỗ Bình cũng đã 17 tuổi, vẫn giống như trước kia với làn da ngăm đen, vóc dáng cao ráo, ánh mắt vẫn còn sáng trong như trước đây, dáng người so với trước đây cũng tinh tráng hơn, đều là nhờ đánh nhau mà có.
Béo Đôn vẫn mập mạp, so với mới trước đây rắn chắc hơn, thoạt nhìn hàm hậu đáng yêu.
Ba người thấy Hạ Thược đi tới, xa xa liền vẫy tay với cô.
“Nha đầu chết tiệt kia, cuối cùng nhà mi cũng tới! Đường lão gia có bảo bối gì mà có thể giữ mi ở trên đó suốt vậy ? Cả ngày chỉ biết chạy lên núi”. Lưu Thúy Thúy cười mắng.
Hạ Thược cũng chỉ mỉm cười, bọn Lưu Thúy Thúy đều biết cô thường chạy lên núi, mới đầu bọn họ cũng rất hiếu kỳ, năn nỉ cô dẫn lên núi xem một chút, cô xin được sự đồng ý của sư phụ, liền dẫn bọn họ lên đó chơi vài lần. Bọn họ sao có thể nhìn ra được sự huyền diệu của căn nhà trên núi chứ? Đi vài lần lại thấy không có gì, sau này lại đến Đông thị đi học, bình thường phải trọ ở trường, cũng không có đi lên núi nữa .
Lưu Thúy Thúy kéo Hạ Thược đến trước mặt, cười đánh giá một phen, “Bộ quần áo trắng này thực đúng là càng tôn da em nha! Đúng là mấy cô gái trong thành phố có khác, mặc quần áo trắng thật đúng là xinh đẹp! Nói đến cũng thật là kỳ quái, lúc trước em cũng học trong thôn với bọn chị, sao mà em phơi nắng không có bị đen nha? Xem làn da này, trong trắng lộ hồng, trong suốt như thủy tinh. Không giống chị, chỉ là vóc dáng cao lên, làn da thì đen khó nhìn”.
“Chị Thúy Thúy, da chị gọi là màu lúa mạch, mà màu sắc khỏe mạnh”. Hạ Thược cười nhẹ, mấy năm nay cô tu luyện phương pháp dưỡng khí cũng đã có thành quả, đã đột phá giai đoạn luyện tinh hóa khí. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy làn da cô trắng trẻo, khí huyết tốt, trên thực tế trong cơ thể còn tốt hơn cả như vậy.
Nụ cười của cô, mang theo chút hàm súc, làn gió nhẹ thổi qua lay động làn váy, mềm mại lại lạnh nhạt hàm súc nói không nên lời, khiến Đỗ Bình nhìn không khỏi ngây người.
Cậu vẫn còn nhớ rõ lúc trước trong trường học, Hạ Thược sau khi cứu Béo Đôn, cậu trong lòng không phục, thường tìm cô khiêu chiến, nhưng kỳ quái là mỗi lần đều bị cô lừa cho qua, không hiểu sao cô đều có thể khiến cho lực chú ý của mình chuyển đi nơi khác, hơn nữa chờ cô đi khỏi, mãi thật lâu sau cậu mới phát hiện là mình đã bị lừa.
Cậu từ đầu tức giận đến nổi giận, luôn mãi không hiểu vì sao mình không phải là đối thủ của một cô gái nhỏ chứ, nhưng dần dần cậu cũng hiểu, cô đã không còn là con quỷ hay khóc mỗi lần bị cậu trêu chọc lại trốn phía sau Lưu Thúy Thúy nhát gan không dám ra nữa, cô trí tuệ, giảo hoạt, thậm chí có một loại lạnh nhạt không phù hợp với tuổi của cô. Loại khí chất này khiến cậu cảm thấy kỳ quái, không biết vì sao, cậu luôn có loại cảm giác như mình còn nhỏ tuổi hơn so với cả cô…
“Này! Ngây ngốc cái gì đấy!” Lưu Thúy Thúy chụp mạnh bả vai Đỗ Bình, thấy cậu nhìn chằm chằm Hạ Thược, không khỏi cười trêu ghẹo, “Nha ~ sẽ không phải là coi trọng Thược tử nhà chúng ta chứ? Tớ cảnh cáo cậu! Thược tử mới mười lăm thôi, đem cái dáng vẻ động xuân tâm kia của cậu thu lại cho lão nương!”
“Phốc!” Béo Đôn ở một bên cười phun.
Hạ Thược thiếu chút nữa sặc, nhìn về phía Đỗ Bình, thấy sắc mặt Đỗ Bình ửng hồng, liền không khỏi hơi hơi sửng sốt.
Đỗ Bình vội vàng quát: “Tớ, tớ là đang suy nghĩ Thược tử cùng Béo Đôn sang năm thi lên trung học, đến lúc đó thi đậu vào trường trung học Nhất Trung ở Đông thị, chúng ta vừa vặn cũng lên năm ba, còn có thể ở lại trông nom bọn họ một năm. Cậu, cậu nói cái gì chứ!”
Lưu Thúy Thúy cùng Đỗ Bình hai người lúc trước thi lên trung học thành tích cũng không tệ, mặc dù có chút khó khăn, nhưng vẫn thi vào được trường trung học đứng đầu Đông thị. Hai người so với Hạ Thược cùng Béo Đôn lớn hơn hai tuổi, nay Hạ Thược cùng Béo Đôn đang học tại sơ trung phụ thuộc trường Nhất Trung, cùng một ban, qua nghỉ hè liền lên năm nhất rồi, mà Lưu Thúy Thúy cùng Đỗ Bình cũng học lên lớp 11 .
Thấy dáng vẻ sốt ruột của Đỗ Bình, Lưu Thúy Thúy hiển nhiên không tin, hoài nghi nhìn cậu, nhíu mày hỏi: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật ! Xe đến rồi, nhanh lên đi”. Thấy cách đó không xa có xe bus tới, Đỗ Bình liền vẫy vẫy tay.
Hạ Thược nhìn bóng dáng Đỗ Bình chỉ cười nhẹ, mười bảy tuổi đúng là tuổi chớm yêu, cô là từ cái tuổi kia đến đây, đối với biểu hiện của Đỗ Bình liếc mắt một cái là hiểu được. Có điều, Đỗ Bình này sao lại động tâm tư với cô vậy? Cô nàng Hạ Thược trăm mối khó hiểu.
Xe dừng lại bên ven đường, Lưu Thúy Thúy lôi kéo Hạ Thược lên xe, thấy Béo Đôn đi ở cuối cùng liền hô: “Béo Đôn, chạy nhanh lên”.
Lên xe, Hạ Thược cùng Lưu Thúy Thúy ngồi cùng một chỗ, Đỗ Bình cùng Béo Đôn ngồi cùng một chỗ, bốn người trước sau chiếm hai hàng ghế ngồi. Béo Đôn vừa ngồi xuống liền thầm oán: “Chị Thúy Thúy, đừng luôn gọi Béo Đôn Béo Đôn, em có tên, Chu Minh Húc! Tốt xấu gì em cũng học ở trường phụ thuộc trường Nhất Trung, chị cứ luôn gọi Béo Đôn, bạn học mà nghe thấy sẽ cười em đó”.
“A, nhà mi cũng sĩ diện gớm ha?” Lưu Thúy Thúy xoay người lại, thấy lạ liền xoa bóp mặt Béo Đôn, chọc Béo Đôn lại là một trận thầm oán.
Hạ Thược khẽ cười ra tiếng, nghe các bạn mình đấu võ mồm, cô không khỏi cong khóe miệng, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Kiếp trước, Lưu Thúy Thúy thi đại học không thành công, trong nhà vì cung cấp cho em trai đi học, liền không để cho cô thi lại, sau này cô lại xin được công việc bán hàng tại cửa hàng, kết hôn sớm.
Đỗ Bình tuy rằng thi đậu đại học, nhưng không có lý tưởng đi học, vì thế liền bỏ qua việc học đại học, đi tham gia quân đội. Sau này phục viên quay về, trong nhà nhờ quan hệ mà xin vào một ban trong xí nghiệp gốm sứ.
Mà năm đó Béo Đôn bởi vì chuyện của Chu giáo sư, mà cả nhà cậu cũng bị liên lụy, sức khỏe cậu không được tốt, luôn bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, sau đó cũng bỏ học ở nhà tĩnh dưỡng, sau này thân thể tốt hơn phải vào trong thành làm công.
Trong kiếp này, những người bạn nối khố này còn có thể đi theo quỹ tích trước đây không, Hạ Thược cũng không biết. Nhưng vận mệnh của Béo Đôn cũng ở khi cô cải biến vận mệnh của Chu giáo sư, cũng đã theo đó mà cải biến theo. Ít nhất ở kiếp trước, cô cũng không có nhớ chuyện Béo Đôn có đi học ở trường phụ thuộc trường trung học Nhất Trung, còn là bạn học cùng ban với cô.
Hạ Thược dựa vào ghế ngồi mỉm cười, như vậy không phải tốt lắm sao? Nhân sinh có thể lại đến một lần, cô cũng hy vọng cuộc sống của bạn bè mình so với đời trước tốt hơn.
Từ Thập Lý thôn đến trong thành cũng chỉ đi mười dặm, ngồi xe bus chừng mười phút đồng hồ, rất là thuận tiện. Đến trong thành, bốn người đổi ngồi giao thông công cộng, đi tới chợ đồ cổ.
~ Hết chương 17 ~