Edit by Hà Đoàn
Chợ đồ cổ Đông thị cùng phố buôn bán đồ cổ cũng không giống nhau lắm, phố đồ cổ chính là trên đường có rất nhiều cửa hàng đồ cổ, hàng hóa nhiều, giao dịch cũng nhiều. Mà chợ đồ cổ lại lấy hoang đồ là chính, cũng chính là xuống nông thôn tìm đồ cổ để mua, cũng trộn lẫn một số đồ mô phỏng bằng công nghệ hiện đại, có thể nói vàng thau lẫn lộn, đồ thật thì ít mà đồ giả thì nhiều. Nhưng nơi này cũng là nơi tốt để luyện nhãn lực cùng năng lực sưu tầm, cho nên không ít người nguyện ý tới đây đi dạo.
Bốn người vừa bước chân vào chợ, có ông chủ cửa hàng nhận ra Hạ Thược, vẫy tay nhiệt tình hô: “A! Tiểu Hạ, lại đây ?”
“Tiểu Hạ, đến đây đến đây, bên này có đồ mới thu về đây, lại đây nhìn xem một cái?”
“Hả, đây không phải là cháu trai Chu giáo sư sao? Sao cháu lại cùng đến đây với Tiểu Hạ vậy? Các cháu biết nhau à?”
“Chú Ngô, bọn cháu học cùng với nhau”. Béo Đôn gãi đầu trả lời.
“A! Các cháu là bạn học à? Ai nha, Cái này thật là… Nhiều năm như vậy, ta lại không biết hai người sưu tầm ít tuổi nhất chợ lại chính là bạn học, việc buôn bán này của ta thật là…” Ngô Thư Hải cười nói.
Những năm gần đây, bởi vì Chu giáo sư thích sưu tầm đồ cổ, Béo Đôn cũng đã đi đến đây vài lần, thường xuyên tới đây nên cũng quen biết với một số chủ quán.
Hạ Thược thường đến chợ đồ cổ ban đầu bạn bè cô cũng không hay biết, là hai năm trước Lưu Thúy Thúy cùng Đỗ Bình có một hôm đến chợ đồ cổ cùng với bạn để chơi, trùng hợp gặp cô ở đây, thế nên bọn họ mới biết Hạ Thược thường đến đây. Sau này, Béo Đôn cũng biết việc này, có điều ba người cũng chỉ nghĩ là cô bị Chu giáo sư hun đúc, thích đến đây đi lượn vài vòng, cũng không cho rằng cô kiểm lậu thực sự, dù sao muốn kiểm lậu được cũng phải xem nhãn lực .
Loại nhãn lực này, Lưu Thúy Thúy cùng Đỗ Bình tự nhận là không có, mà Béo Đôn vài năm nay chịu sự hun đúc của Chu giáo sư, tuy rằng có học một số kiến thức về xem xét đồ cổ, nhưng không thể nghi ngờ là nhãn lực vẫn thực kém. Mặc dù Hạ Thược cùng Béo Đôn đều là theo Chu giáo sư học tập, nhưng phỏng chừng nhãn lực cũng kém nhiều lắm.
Năm năm trước Chu giáo sư nhặt được nghiên mực Đoan Khê thời Càn Long, lúc trước chỉ mất 100 đồng tiền để mua, nay nếu cầm bán đấu giá, ấn theo giá thị trường, giá bắt đầu ít nhất ba vạn, nếu như đấu giá hẳn cũng phải trên mười vạn! Nếu gặp gỡ người sưu tầm yêu thích với nghiên mực Đoan Khê, giá còn có thể cao hơn.
Lúc trước ông chủ quán bán hớ chiếc nghiên mực Đoan Khê kia sau khi biết được, hối hận đến mức đấm ngực dậm chân, nhưng không thể làm thế nào được. Đồ cổ là một ngành vô cùng đặc biệt, tất cả đều là dựa vào nhãn lực để mà ăn cơm. Trong ngành này, không có lừa gạt, cũng không có quy định trả lại đồ. Bởi vì mua bán đồ cổ chính là đánh giá phương diện tri thức của song phương, có lẽ bán bị lọt, có lẽ là do người mua sai lầm rồi, đều chỉ có thể tổng kết lại thành bài học kinh nghiệm, chẳng trách người khác được. Cho nên, cho nên chợ đồ cổ là nơi người bình thường không dám đặt chân tới, khó khăn chính là ở chỗ nhận biết thật giả.
Nhưng, đây cũng chính là sự hấp dẫn của mặt hàng này.
Bốn người bọn Hạ Thược đến trước cửa quán của chú Ngô, Lưu Thúy Thúy cùng Đỗ Bình thấy, một ít cổ ngọc, đồ sứ, đồng tiền, tranh chữ những vật này đều tùy ý đặt cùng một chỗ, thoạt nhìn đều lộ ra hơi thở cổ xưa, tất cả đều giống như là đồ thật.
“Đến đây đến đây, các bạn học sinh nhỏ, nhìn những thứ này xem, đều là đồ cổ thu từ nông thôn lên, nói không chừng có thể kiểm lậu nha!” Chủ quán Ngô khoa tay múa chân chỉ về phía khu vực góc bên trái, ý bảo bốn người Hạ Thược nhìn những đồ vật đằng này.
Hạ Thược thấy vậy nở nụ cười, chỉ nhìn, không nói lời nào.
Ngô Thư Hải vừa thấy biểu tình này của cô không khỏi thở dài, năm năm nay, ông đối với tính tình của Hạ Thược cũng coi như lần mò được một chút, hễ cô cười như vậy, liền chứng tỏ sẽ không ra tay mua. Ông cũng thấy vô cùng kỳ quái, vì sao tuổi cô không phải là lớn lắm, nhưng nụ cười lại khiến cho người ta cảm thấy có chút thần bí, giống như chỉ cần cô liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu những món đồ trên sạp hàng vậy.
Nếu Hạ Thược lúc này biết suy nghĩ của Ngô Thư Hải, đại khái muốn khen ông một tiếng trực giác thực sâu sắc. Kỳ thật, trong quầy hàng này cũng có chính phẩm, nhưng cũng không có trong khu vực mà Ngô Thư Hải chỉ cho bọn họ. Những tiểu thương buôn đồ cổ cũng không phải là kẻ ngốc, vật thu từ nông thôn đến bọn họ cũng sẽ trước phân rõ một phen, có một chút có thể kết luận là thật phẩm, ai muốn đặt chúng trong đống hàng giả để mà giảm mất giá trị chứ? Những chính phẩm này thường thường đều là lén giao dịch, hơn nữa giá giao dịch cũng giữ bí mật với người ngoài. Còn lại những đồ vật này đều là đồ mô phỏng lại hay những vật chưa xác định được, bình thường người ngoài nghề đều bắt đầu với những vật như vậy.
Tuy rằng nay Hạ Thược cùng Béo Đôn đã không tính người ngoài nghề, nhưng cả hai bọn họ vẫn chỉ là học sinh, gia thế bình thường, nói trắng ra là chính là không có tiền. Cho dù ánh mắt có thể thấy được chính phẩm, bọn họ cũng không thể mua nổi.
Mặt hàng đồ cổ này, chủ yếu là hướng về phía người thành phố, nhìn người mà chào giá. Việc mở cửa buôn bán đồ cổ, chủ yếu là muốn có lời. Ngô Thư Hải đã biết bọn họ chỉ là học sinh nghèo, không thể mua được chính phẩm, tất nhiên là sẽ dẫn bọn họ tới chỗ đồ rẻ. Mấy thứ này cũng không đáng giá tiền lắm, nhưng bán được một món thôi thì tiền cơm hôm nay cũng khỏi lo.
Hạ Thược ngay cả tay cũng chưa thèm động, chỉ cười nhìn nhìn, liền biết trong đống đồ này không có chính phẩm. Nhưng Béo Đôn lại ngồi xuống bắt đầu chọn vài món nhìn, cuối cùng đứng dậy nói: “Chú Ngô, chú cho bọn cháu xem thứ khác đi”.
“Như thế nào, không có món nào vừa mắt sao? Đừng vội, các cháu lại xem lại đi. Chắc là các cháu được nghỉ hè rồi nhỉ? Vậy thì vừa vặn, mua một món về mà chơi đùa, không phải rất tốt sao?” Tuy không có cửa hàng nào có thói ép mua buộc bán, nhưng Ngô Thư Hải tất nhiên vì tiền cơm ngày hôm nay mà cố gắng lần nữa.
Béo Đôn lại là người không biết cự tuyệt, nghe thấy chủ quán giữ lại, liền ngượng ngùng nhức đầu.
Hạ Thược cười nói: “Chú Ngô, bọn cháu đi nơi khác xem một lát, không chừng lát nữa sẽ lại quay lại đây”.
Lời này khiến Ngô Thư Hải nhất thời không biết nói gì nữa, chỉ đành cười cười nhìn bóng bốn người đi đến cửa hàng khác.
Liên tục ghé qua hơn mười sạp hàng, cũng không có phát hiện ra vật nào kiểm lậu được, ở một sạp hàng Lưu Thúy Thúy nhìn trúng một chiếc vòng ngọc. Chiếc vòng kia thoạt nhìn giống cổ ngọc, bên trên có buộc một sợ dây thừng.
Lưu Thúy Thúy nhìn thấy vô cùng thích, liền cầm lên đeo thử vào trái xem phải xem, “Thược tử, em nhìn cái này xem, chị đeo chiếc vòng này nhìn đẹp không?”
Tuy Hạ Thược có năng lực của Thiên Nhãn, nhưng mấy năm nay cô theo Chu giáo sư cùng với một số chủ cửa hàng và những nhà sưu tầm đồ cổ học hỏi không ít kiến thức về đồ cổ, chiếc vòng tay này cho dù không dùng Thiên Nhãn cô cũng biết đây là hàng C hóa, dùng a-xít tẩy qua, hơn nữa còn làm cũ đi .
Nhưng Hạ Thược còn chưa kịp nói, Lưu Thúy Thúy lại hỏi: “Ông chủ, sao chiếc vòng ngọc này của ông lại còn treo thêm dây thừng bên trên, thật là dư thừa. Tôi có thể tháo dây thừng ra nhìn được không? Còn nữa, vòng ngọc này ông bán bao nhiêu?”
Từ khoảnh khắc Lưu Thúy Thúy đeo vòng ngọc vào, chủ quán kia đã biết cô chỉ là người thường. Bởi vì người trong nghề xem ngọc, hễ có dây thừng bên trên, trước tiên đều là quấn dây thừng vào cổ tay, sau đó đem ngọc đặt vào lòng bàn tay quan sát. Lưu Thúy Thúy ngay cả nhìn cũng không nhìn, lại trực tiếp đeo vào cổ tay, hơn nữa cô lại còn muốn tháo dây thừng ra. Đương nhiên, Hạ Thược thấy, bên trên có buộc dây thừng cũng chỉ là lừa dối người khác, ngọc này căn bản cũng không phải là ngọc tốt gì.
“Phốc!” Béo Đôn ở một bên phụt cười ra tiếng, không nói lời nào.
Đỗ Bình kỳ quái liếc cậu một cái, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải chiếc vòng tay có vấn đề hay không?”
Béo Đôn lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Có vấn đề hay không, Chị Thúy Thúy cũng sẽ không mua”.
Lúc này, quán chủ không mặn không nhạt vươn năm ngón tay ra. Lưu Thúy Thúy vừa thấy liền ngẩn ngơ, hỏi: “Có ý gì vậy?”
Hạ Thược ở bên tai cô nhỏ giọng nói giá, Lưu Thúy Thúy liền trừng lớn mắt, “A? Năm trăm đồng? ! Má ơi, hơn cả ba tháng sinh hoạt phí ở trọ trong trường của chị”.
Vào năm 1997, tuy rằng so với những năm trước kinh tế đã khá hơn, tiền lương cũng tăng không ít, nhưng mà gia đình bình thường vẫn quản rất nghiêm đối với sinh hoạt phí của con cái. Trong nhà Lưu Thúy Thúy còn có một em trai, cha mẹ cô cũng chỉ dựa vào trồng trọt mà sống, đối với sinh hoạt phí của cô khi đi học ở trọ trong thành phố vẫn là rất chặt chẽ, mỗi tháng nhiều lắm cũng chỉ một trăm đồng tiền, cho nên đối với Lưu Thúy Thúy lúc này mà nói, chiếc vòng tay này là vô cùng quý.
“Tôi không mua!” Lưu Thúy Thúy lấy vòng ngọc trên tay xuống, tuy rằng cô rất thích, nhưng tính cách cô cũng là thẳng thắn, mua không được chính là mua không được, cũng không nói thêm cái gì, lập tức đem vòng tay cẩn thận đặt lại chỗ cũ.
Tuy rằng đã sớm dự đoán được kết quả là như vậy nhưng thấy dáng vẻ Lưu Thúy Thúy thật cẩn thận đem vòng ngọc đặt lại chỗ cũ, Hạ Thược vẫn nhịn không được mà chua xót trong lòng, cô cụp mắt xuống, lập tức cười nói: “Chị Thúy Thúy, nếu chị thích chiếc vòng ấy sau này em sẽ mua cho chị một món tốt hơn”.
Cô tươi cười lạnh nhạt lại lộ ra sự kiên định, giống như nói thật sự là sẽ làm chuyện này vậy.
Lưu Thúy Thúy sửng sốt, tiếp theo cả cười, “Đi thôi! Có câu này của em chị đúng là không có phí công thương em như vậy!”
Hiển nhiên cô chỉ cho là Hạ Thược an ủi cô, nhưng cho dù có là câu an ủi thôi, trong lòng cô cũng rất cảm động.
“Đi thôi, chúng ta đến nơi khác xem nào”. Lưu Thúy Thúy lôi kéo Hạ Thược, tiếc nuối khi không mua được chiếc vòng tay vừa rồi phút chốc không thấy đâu nữa, lôi kéo cô đi về phía hàng sạp khác .
Xa xa phía sau bốn người, ông chủ quán kia liếc trắng mắt, “Phi! Còn tìm món tốt hơn! Đến chợ có vài năm liền thực coi mình là người trong nghề sao. Nghề này mà không có tiền, đó chính là cái rắm! Tìm món tốt, ngươi mua được đồ tốt sao! Giả bộ!”
Chủ quán bên cạnh nghe thấy vậy, cười nói: “Lão Mã, ông nổi nóng với vài đứa học sinh làm gì? Học sinh bây giờ, không chú ý học hành cho tốt, cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào cho oai. Cũng không cân nhắc kỹ lưỡng, ngay cả một đứa học sinh còn có thể kiểm lậu, những người như chúng ta còn lăn lộn trong cái ngành này làm gì? Ai! Quên đi, quản bọn họ làm cái gì, Chúng ta không chỉ phát tài nhờ những người này, mà còn nhờ những người này đưa tiền tới cửa nữa đó”.
Hai ông chủ quán nhìn nhau cười, không nói cái gì nữa.
Hai người lại không biết, lúc này bốn người Hạ Thược đã đi qua bốn năm sạp khác, đột nhiên lúc này, Hạ Thược dừng bước, ánh mắt nhìn thẳng về phía sạp hàng phía tước.
Sạp hàng kia, có một đống chén đĩa xếp một chỗ, một chiếc đĩa to Thanh Hoa tỏa ra luồng cổ khí…
~ Hết chương 18 ~