Trùng Sinh Thiên Tuyết

Chương 32: Chương 32




“Xong rồi, việc cũng đã thành. Các người còn muốn cái gì? Người cũng đã đi rồi! Cùng lắm thì tôi trả gấp đôi!” Thiên Tuyết quay lại nhìn bọn họ một cái.

Giờ đây một bên mặt cô bị tóc che phủ, mồ hôi chảy xuống khiến tóc bị dính lại. Nhìn bọn họ khiến một đám đàn ông chậc lưỡi.

Nhìn xem, lúc đầu còn xinh đẹp. Lộn xộn một chút liền giống như ma nữ…

“Cô muốn đền bao nhiêu?” Lãnh Ngạo tà tà nhướng mày hỏi

“Ha ha…1000000 Euro, chắc không ít chứ?”

“…”

“…Con điên này! Dám phá hoại chuyện của chủ tử…Chủ tử, để thuộc hạ dạy cô ta một bài học….” Một tên có vẻ cáu kỉnh chịu không được liền lên tiếng.

Tất cả mọi người cúi sát đầu, đều run run, cầu nguyện giúp hắn. Chủ tử vẫn còn đứng đó. Sẽ có chỗ cho hắn xen vào sao?

Trái với suy nghĩ của mọi người, Lãnh Ngạo chỉ “Ừ” một tiếng. Sau đó qua bên kia ngồi châm điếu thuốc, bắt đầu hút.

Này…bọn họ đưa mắt nhìn nhau. Tuy là chủ tử ngay cả phụ nữ cũng có thể ra tay nhưng là bọn hắn làm không được. Một người đã quá đáng lắm rồi, đằng này một đám đàn ông bọn họ lại có thể…

Hơn nữa nhìn cô ta xem, lúc nãy bị chấn văng từ trong xe ra đã lăn mấy vòng liên tục trên đường rồi. Tay, chân và một số nơi khác vốn đã rướm máu. Nếu hiện giờ còn đánh nữa thì bọn họ còn làm đàn ông sao. Mất mặt, quá mất mặt…!

Nhất thời tất cả mọi người đều quăng ánh mắt đến tên lúc nãy đưa ra kiến nghị. Đồng loạt đều là một ý kiến. Chủ ý của ngươi, ngươi ra tay…

“Tôi…”

Đánh thì đánh…hắn nhanh chóng dùng sức đá một cước lên người của Thiên Tuyết. Chẳng phải chủ tử chỉ dùng người độc ác tà nhẫn sao? Bọn họ đều biết, mình không phải là thuộc hạ chính thức của chủ tử. Chỉ là vào cho đủ dân số. Ám Dạ sẽ có chỗ cho bọn họ? Chỉ cần làm chủ tử vui thì cái gì cũng có thể…

“A…” Thiên Tuyết ói ra máu! Hắn đánh thật…Đây là lần đầu tiên cô thê thảm như vậy…

“Có biết tại sao lại đánh cô không?” Lãnh Ngạo nhìn một chút, hỏi.

Thiên Tuyết chỉ có thể mặc cho người ta đánh, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng lời hắn nói…

“Bởi vì có người thuê tôi dạy dỗ cô…”

“Hắn tên là…Tư Đồ Thiển! Có quen biết hay không?” Lãnh Ngạo nhẹ nhàng phun mấy chữ khiến Thiên Tuyết cứng đờ.

Thì ra…Tư Đồ Thiển, hắn vẫn luôn tìm cơ hội…không phải là hắn bỏ qua…hắn không những ghét cô, còn hận cô đến mức này rồi…

“Tôi tình nguyện, không hối hận…” Thiên Tuyết lẩm bẩm một câu, coi như lần này là cô trả nợ cho hắn…Sau này không ai nợ ai…

Trên người ran rát, còn cảm nhận rõ ràng có người vẫn đang liên tục đá cô…Trước mắt tối sầm, Thiên Tuyết hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.