Trong một căn phòng
ưu nhã sáng sủa, rèm cửa được vèn lên, bên trong tràn ngập ánh sáng ấm
áp. Giường lớn trước mắt rộng đến gần sáu thước, chỉ có quý tộc cao quý
ưu nhã mới có thể có gối đầu chăn đơn cùng cửa sổ lớn sát đất, đủ loại
bình hoa cổ bằng đồng quý báu cùng thủy tinh điêu khắc, hoa văn khăn
trải giường cùng phong cách thiết kế cả gian phòng hoàn toàn đúng kiểu
dáng châu Âu.
Có một cô gái được băng bó cẩn thận đang nằm, hàng mi rũ xuống, yên tĩnh, xinh đẹp…
Vài người đàn ông mặc áo blue đi qua đi lại, ghi chép, truyền nước biển…
“Tạo ra tiếng động lớn một chút nữa! Cô ấy tỉnh dậy các người cũng không cần đi làm …”
Một đám người đứng tuổi liếc mắt nhìn nhau, lau mồ hôi trên trán, động tác trên tay nhất thời trở nên nhẹ nhàng cẩn thận hơn.
“Lãnh…Lãnh Thiếu, tiểu thư, cô ấy không có gì! Chỉ là phải tịnh dưỡng. Loại thuốc
này ,chỉ cần dùng đều đặn trong một tuần là lành được rồi…”
Lãnh Ngạo gật gật đầu, ra hiệu cho bọn họ ra ngoài.
Ba ngày sau.
Thiên Tuyết nằm trên giường, mở mắt nhìn xung quanh. Nơi này là đâu? Cô tại
sao lại ở đây? Liếc nhìn cánh tay đang được truyền nước biển của mình…Có người cứu cô! Đây là ý nghĩ duy nhất của Thiên Tuyết!
Cử động thử một chút… đau …giống như xương cả người cô đều bị người ta đánh nát ra vậy!
Thiên Tuyết cố gắng ngồi dậy, đánh giá mọi thứ xung quanh. Căn phòng này thật đủ xa xỉ. Ngay cả phòng của Thiêc Thạc cũng chưa chắc dám xây dựng như
vậy! Chủ nhân nó là người thế nào a? Thật là may mắn, lại được người
giàu ra tay cứu giúp.
“Tỉnh rồi?” Lãnh Ngạo vừa ra ngoài quay lại liền thấy cô gái mấy ngày trước vẫn còn bất tỉnh nhân sự nay đã ngồi
trên giường giương mắt nhìn hắn.
Thật rãnh! Đánh cô đến chết đi sống lại sau đó cứu cô làm người tốt? Hắn có phải hay không biến thái?
“Cảm…ơn” Thiên Tuyết mở cổ họng đau rát ra nói ngập ngừng.
“Có đói hay không?”
Gật đầu.
Lãnh Ngạo nhìn biểu hiện của cô, xoay lưng rời đi.
Thiên Tuyết nhìn bóng hắn đã đi xa rồi mới thử muốn bước xuống giường, thật
không ngờ…ngồi dậy thì được. Nhưng mà muốn bò xuống cái giường này e
rằng cô đã đánh giá cao khả năng của mình…
“Ăn” Trong lúc đang
trầm tư bỗng như trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp khiến Thiên Tuyết hơi giật mình. Nhìn bát cháo được mang đến trước mặt mình liền
muốn nhổ cây kim đang ghim trên tay mình xuống. Nếu không thì cô phải
giống như con chó nhỏ. Lè lưỡi ra liếm…
Chính là có một bàn tay bắt lại tay nhỏ đang làm loạn của cô.
“Tôi giúp cô…”
Thiên Tuyết nhìn hành động thịnh tình khó từ chối của hắn cũng không muốn để ý đến. Cô thật sự rất mệt, rất đói.
Ngoan ngoãn há miệng. Ăn hết đồ do Lãnh Ngạo mang đến.
Sau hi ăn xong Thiên tuyết liền nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng vẫn chưa muốn ngủ. Nhìn Lãnh Ngạo liền muốn nói chuyện cùng hắn.
“Anh…tên gọi là gì?”
“...Lãnh Ngạo!”
Thiên Tuyết giật giật khóe môi. Cái tên ngày quả thật quá cao ngạo rồi…Cũng
đúng, nếu không thì làm sao có thể làm chủ nhân căn phòng này! Chỉ
là…hắn đánh cô nhưng cô lại không cảm thấy ghét hắn. Chẳng lẽ cô có sở
thích bị ngược? Không phải chứ?
“Cô đã nói cô tình nguyện? Không hối hận?”
“Không có, đó chỉ là nhất thời hồ đồ!” Thiên Tuyết nghe xong liền biết là hắn
đang nói đến câu kia của cô. Lúc đó cô tưởng mình sắp chết nên mới như
vậy. Nhưng mà bây giờ thì khác. Hắn đánh cô một trận. Cô nhất định đòi
lại. Trăm sai ngàn sai đều là hắn! Không phải cô! Việc gì phải làm môt
cô gái nhỏ uất ức