Mấy ngày nay, người làm trong nhà họ Lãnh đều khá là khó hiểu. Bởi vì sao
a? Đương nhiên là do thiếu gia của bọn họ. Thật sự rất lạ!
Thiếu
gia của bọn họ nổi tiếng là công tử ăn chơi, trước giờ chưa bao giờ thừa hưởng được một chút khả năng làm ăn kinh doanh của ông chủ. Thế nhưng
ngài lại được thừa hưởng Ám Dạ. Hơn nữa còn có người nói rằng thiếu gia
có một khối lượng tài sản khổng lồ. So với ông chủ còn nhiều gấp mấy
lần. Chỉ là ngài chỉ dùng tiền, chưa bao giờ làm ra tiền! Đây là điều
đáng tiếc nhất!
Nhưng mà vẫn chưa phải chuyện chính! Mấy ngày hôm nay thiếu gia có mang về một cô gái, nhìn sơ bộ thì cô ta bị thương rất nghiêm trọng! Dùng đầu gối cũng biết có hai trường hợp. Hoặc là thiếu
gia cứu cô ta, hoặc là thiếu gia là người ra tay đánh cô ta. Nhưng mà cả hai trường hợp đều không khả thi. Thiếu gia sẽ không tốt bụng như vậy….
Aizz, nhưng mà kể cũng lạ. Người nhà giàu phải hay không đều như vậy? Đã
không cần lo ăn lo mặc vung tiền như rác rồi, lại đi làm mướn cho người
ta. Ví như chuyện thiếu gia Lãnh Ngạo của bọn họ lại thỉnh thoảng đồng ý chuyện đi đánh nhau, ám sát…chỉ cần có tiền ngài ấy liền cùng đám không danh tiếng làm. Tại sao có Ám Dạ nhưng lại phải làm khó mình như thế?
Tâm tư của người giàu quả thật khó đoán a!!
Thiên Tuyết ở biệt thự này cũng là ngày thứ tư rồi. Trừ không đi lại được thì tất cả đều bình thường. Lâu lâu lại nghe bọn họ bàn về Lãnh Ngạo. Kì
thực cô cũng rất tò mò…
Trong lúc đang miên man suy nghĩ Thiên
Tuyết liền nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn điện thoại màu
đen kiểu dáng nam loại mới nhất trên thị trường đang đặt ở bên cạnh cô
không ngừng run.
Có người gọi đến a!
Thiên Tuyết vươn tay, nhìn màn hình hiển thị, tên người gọi là…Lâm An An. Có phải hay không
là bạn gái của Lãnh Ngạo? Tốt nhất là nên mang nó đến cho chủ nhân của
nó. Nếu cô nghe máy chắc chắn sẽ có hiểu lầm.
Cố gắng chống đỡ
than thể, lết ra khỏi giường lớn sáu mét. Bấu vịn lên tường, từ từ bước
ra khỏi phòng, bò xuống cầu thang xoắn bằng bạc.
Mẹ nó! Nhà lớn như vậy! Hơn nữa hệ thống cách âm còn vô cùng tốt! Cô la rát cổ họng nhưng vẫn không thấy người ở đâu.
Nhất là đám người làm, tại sao đi một quãng dài như vậy thế nhưng không có
một người? Biệt thự này đúng là vô cùng hoa lệ lại rộng lớn. Chỉ là nếu
không có người nó sẽ cực kì giống biệt thự ma nha! Bước đến phòng bếp
liền thấy hắn đang nấu cái gì đó.
“Lãnh…Ngạo”
Lãnh Ngạo
quay người lại liền thấy một cô gái thở hồng hộc, trán đầy mồ hôi, trên
người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam nhìn hắn. Cô vươn tay ra, đưa chiếc di động vẫn còn đang reo cho hắn.
“Lăn qua lăn lại chỉ còn nửa
cái mạng!” Lãnh Ngạo tức giận cầm lấy, tắt di động, quăng nó qua một bên sau đó ôm Thiên Tuyết lên lầu. Đặt cô lên giường lại lần nữa…
“Chỉ mới tốt hơn một chút liền hại chính mình thành như vậy!” Hắn hừ lạnh một tiếng, bắt đầu giáo huấn.
“Tôi… chỉ có ý tốt” Thiên Tuyết dụi mặt mình vào gối, hừ hừ phản bác.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hắn liền bất đắc dĩ xoay lưng ra ngoài. Trước khi đi còn không quên đặn một câu.
“Ngoan ngoãn nằm yên ở đó!”