Thiên Tuyết ngồi trên máy bay nhìn xuống phong cảnh phía dưới. Xinh đẹp, thật là xinh đẹp…
“Ngạo, anh rốt cuộc có bao nhiêu tiền?” Nhịn không được nữa Thiên Tuyết hỏi
thẳng. Cô rất thắc mắc, người như thế nào lại có loại máy bay này…Bên
trong phòng ngủ, phòng bếp đều có đầy đủ. Ghế thì chỉ có đúng bảy cái.
Hơn nữa bên trong này còn vô cùng sang trọng. Đây là máy bay tư nhân
tiện lợi nhất cô từng gặp. Chỉ là tính luôn cô thì trên máy bay chưa đến hai mươi người…
“Jack, cậu mang danh sách tổng số tài sản của tôi đến đây” Lãnh Ngạo nhìn Thiên Tuyết, ý bảo cô đợi một chút.
“Vâng” Trợ lí của hắn vốn chỉ đứng làm phông nên, nghe hắn và Thiên Tuyết nói
chuyện. Nghĩ thầm cô gái này cũng không hẳn là giàu có. Máy bay thứ này
chủ tử có vô số, máy bay chiến đấu càng nhiều. Chẳng những máy bay, ngay cả đường bay riêng chủ tử cũng có..., nghe chủ tử điểm danh mình hắn
vội vàng quay đi. Trước khi đi còn không quên liếc nhìn Thiên Tuyết. Cô
ta muốn làm gì? Điều tra chủ tử sao? Thật là đủ gan dạ rồi!
Lát sau hắn quay lại, trên tay còn cầm theo một xấp giấy. Cung kính đưa cho Thiên Tuyết
“Thiên tiểu thư, đây là một số tài sản của chủ tử ở Anh…Còn có một số bản fax
khác vẫn chưa kịp đưa qua. Xin cô vui lòng đợi một chút…”
Thiên
Tuyết không dám nhận, chỉ lắc đầu bảo là mình không cần nữa. Trời ạ! Chỉ cần trả lời có bao nhiêu là cô mừng rồi. Tại sao đưa cho cô nhiều như
vậy?
Chỉ là Jack tuy thấy biểu hiện của cô nhưng mà vẫn phải tiếp tục nhiệm vụ, đi lấy thêm nhiều giấy nữa mới được in ra mang đến.
Nhin hắn đi qua đi lại khiến Thiên Tuyết không khỏi hối hận. Đâu cần phiền phức như vậy!
“Tôi không cần nữa…không cần nữa mà…anh đừng lấy!”
Thiên Tuyết bất lực nhìn hắn giống như bị điếc, cô đã nói dừng lại mà. Quay sang nhìn Lãnh Ngạo
“Ngạo, tôi không cần nữa!”
“Đủ rồi Jack” Lãnh Ngạo đưa nhấp một ngụm cà phê, đưa tay qua vuốt ve sống lưng của cô, ý bảo cô đừng tức giận.
Thiên Tuyết né tránh hắn đụng chạm, dùng ánh mắt nói ‘tôi không tức giận’
Lãnh Ngạo nhìn chằm chằm bàn tay đeo nhẫn của cô. Rốt cuộc cũng mở miệng.
“Của em?”
“A…bạn trai tôi tặng” Thiên Tuyết theo quán tính trả lời. Cái này là do cô tự
mua tự đeo thôi. Chủ yếu là để tránh mấy kẻ ong bướm. Cô không có ý định muốn có bạn trai!
Lãnh Ngạo sau khi nghe xong cũng không có phản ứng gì lớn, nắm lấy tay cô tháo chiếc nhẫn kia ra. Sau đó ra hiệu bảo
người mang đến một cái hộp nhỏ.
“Này…anh làm gì vậy?” Thiên Tuyết hốt hoảng muốn rút tay về lại thấy hắn cố ý ném chiếc nhẫn kia vào sọt
rác. Trừng mắt thật lớn. Chiếc nhẫn đó làm bằng vàng thật có được hay
không?
"Đeo vào” Lãnh Ngạo lạnh nhạt mở miệng, mở chiếc hộp nhỏ
ra, chỉ thấy trong đó là một chiếc nhẫn và chiếc vòng tay xinh đẹp thu
hút tầm nhìn của Thiên Tuyết. Thiết kế thật độc đáo. Là ai làm ra vậy?
Sau khi giúp cô đeo nhẫn hắn mới nhìn chiếc vòng tay, ra quyết định
“Cái này cứ tạm thời giữ đi.” Hắn chính là cảm thấy vẫn còn thiếu, nó chưa
đủ hoàn chỉnh. Cho nên cứ để cô giữ một thời gian đã. Bởi vì nó chưa
hoàn chỉnh cho nên hắn không muốn cô đeo...