Tất cả mọi người đều
kinh ngạc nhìn chủ tử mang thiết kế của mình cho Thiên tiểu thư. Đây là
chuyện trước giờ chưa từng xảy ra. Nếu hắn thiết kế thì chỉ có thể cho
hắn sử dụng. Nếu không sẽ đốt bỏ. Chưa bao giờ đưa cho người khác.
Thiên Tuyết đưa tay muốn tháo ra, nhưng mà cho dù có dùng sức cỡ nào thì nó vẫn như vậy, giống như cắm rể trên tay cô vậy.
“Tại sao như vậy? Anh mau tháo nó ra giúp tôi…” Thiên Tuyết đưa tay sang,
muốn Lãnh Ngạo lấy ra. Dù sao đồ cũng là của hắn, hắn chắc chắn biết
cách gỡ mà!
“Nó được thiết kế theo kích cỡ ngón tay em” Ngụ ý em không thể tháo ra cũng đương nhiên.
“Vậy phải làm sao?” Thiên tuyết bối rối nghĩ.
Tất cả người trên máy bay đều quăng cho cô một ánh mắt. Đương nhiên là phải đeo rồi, còn hỏi làm gì. Đây chính là phúc khí rất lớn đó có biết
không?
Ai mà không biết chủ tử bỏ ra nửa năm theo ngành thiết kế. Thiết kế trang sức, nhà cửa, công trình đều không thành vấn đề. Nhất là thiết kế bom thì hắn càng là thiên tài khó tìm.
Nói chung chủ tử bọn họ đã tốt nghiệm rất nhiều thứ. Nào là ngàng chế tạo, chủ yếu là
chết tạo vũ khí. Học viện âm nhạc ngài cũng đã lưu lại mấy tháng…
Có lúc bọn họ cũng nghi ngờ không biết chủ tử có phải là một người rãnh
rỗi cho nên mới đi tìm việc tiêu khiển hay không. Hỏi về lĩnh vực nào
hắn cũng có thể nhận biết.
Qua một vài phút Thiên Tuyết liền lấy
lại bình tĩnh. Quả nhiên trên máy bay này toàn những kẻ biến thái. Nhất
là tên điên này…Cô hà tất làm khó mình. Khi nào thời cơ đến hắn tự nhiên giúp cô lấy ra!
“Lacy, đến đây!” Thiên Tuyết ôm lấy Lacy, mang
chiếc vòng tay hắn tặng cô đeo lên cổ cho con chó nhỏ. Đây cũng là một
cách giữ mà đúng không?
Lãnh Ngạo càng nhìn càng chướng mắt con súc sinh này. Phải làm thế nào mấy lấy được áo choàng con Lacy này đây?
“...!” Thiên Tuyết bỏ một quả đâu vào miệng mình, nhìn hắn khiêu khích.
“Chủ tử, khoảng mười phút sau sẽ đáp cánh.” Thuộc hạ nhanh chóng bẩm báo lên trên.
Thiên Tuyết suýt chút nữa liền nghẹn. Máy bay này chạy bằng cách gì a? Vẫn chưa hết một ngày mà!
Lúc máy bay đáp cánh Thiên Tuyết liền ló đầu ra ngoài. Cô ngơ ngác nhìn một dãy dài những người đàn ông mặc áo đen nối thành hàng, tạo thành một
sợi dây đen trải dài theo sân bay.
Những người kia nhìn cô cũng
kinh ngạc. Câu nói ‘kính chào chủ tử’ cũng không kịp nói ra. Đây có phải bọn họ nhận nhầm tin tức rồi hay không? Chủ tử ở nơi nào?
Lãnh Ngạo nhìn cô gái chết trân đứng ở cửa máy bay không chịu ra ngoài, cảm thấy buồn cười. Nắm lấy tay cô, bước xuống.
“Còn không mau đi?”
Lúc này bọn người của Ám Dạ mới sực tỉnh đều đồng thanh
“Kính chào chủ tử!”
Tiếng hô làm vang vọng một vùng trời. Hoàn toàn hù sợ Thiên Tuyết.
“