Thiên Tuyết trong lúc chờ đợi Lacy đi làm việc liền dạo một vòng, lần nữa
quay lại thì đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô trợn mắt.
Chỉ
thấy có một cô gái quỳ xuống đất, gấp gáp nói với một cô gái khác có vẻ
ngoài thời thượng, sang trọng, hơn nữa phiá sau cô gái đang quỳ kia
chính là con chó nhỏ của cô…
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Tôi sẽ
lau khô cho cô ngay, tôi sẽ lau khô cho cô ngay." Nói xong Mục Niệm dùng chính bàn tay của mình đi lau giầy của Lạc Tề, thậm chí cũng không kịp
nhìn xem đây là chân ai, hiện tại cô chỉ cầu không đắc tội bất kỳ kẻ
nào, không làm sai gì.
Tay cô đang nghiêm túc lau giọt nước dính trên đôi giày cao gót kia. Bỗng nhiên, giày cao gót đá lên một cái, tay Mục Niệm trưc tiếp ngã xuống đất, tay cô còn chưa có kịp thu lại, giày
cao gót đã trực tiếp dẫm nát mu bàn tay trắng nõn của cô.
"A. . . . . . Đau quá!" Mu bàn tay đột nhiên bị dẫm nặng, làm cho cô nhịn không được kêu lên. Tiếng kêu của cô, càng làm cho chủ nhân của đôi dày tăng
lực dẫm lên, cảm nhận đến lúc này, Mục Niệm chỉ có thể gắt gao mà cắn
răng, chậm rãi ngẩng đầu. Khuôn mặt trắng hồng, mang theo ý cười nhạt,
tiểu nữ nhân trước mặt người khác bộ dáng ôn nhu, lại không ngờ rằng tâm địa lại độc ác như vậy.
"Tôi không thể tưởng tượng nổi, bây giờ
cô lại thê thảm như vậy, Mục Niệm. Cảm giác thế nào?." Trên mặt cô ta
thủy chung vẫn là tươi cười.
"Lạc Tề, cô muốn làm gì đây? Tôi
cũng không có ý muốn tranh đoạt cái gì với cô, tôi chỉ cầu tôi cùng con
trai có thể bình an mà sống." Mục Niệm hèn mọn nói, cô biết hoàn cảnh
ngày xưa đã lui vào dĩ vãng, mà cho dù cô có tiến nhập nhà giàu có, cho
tới bây giờ đều không có tự mình tính toán qua, khờ dại tin tưởng tình
yêu, ở thời điểm tỏa sự nghiệp trên đỉnh vinh quang lựa chọn rút lui, gả cho Y Đằng Tư Lăng để đổi đến kết cục ngày hôm nay, tất cả những thứ
này, cô chỉ hận chính mình.
"Tôi nhất định sẽ làm cho mẹ con cô
hai người sống thật tốt, cô hãy tin tôi, tôi nhất định làm như vậy, tôi
nhất định nhìn thấy mẹ con các người sống thật là tốt," Giày của Lạc Tề
nâng lên, lại đem gót giày hung hăng mà dẫm nát mu bàn tay bên dưới.
"A. . . . . . Cô. . . . ."
Mục Niệm thật sự chịu không nổi, đau đến ngay cả nói đều không ra lời, trên trán ứa mồ hôi lạnh.
"Hừ, nhớ kỹ, thiếu phu nhân Y Đằng, là Lạc Tề tôi, cô vĩnh viễn cũng đừng có vọng tưởng." Nói xong nâng chân lên, tao nhã mà xoay người , hướng tới
bên cạnh cô đi qua.
Nhìn thấy trên mu bàn tay chính mình in hai
dấu giày cao gót màu đỏ, cô đem nước mắt nuốt vào trong lòng, nói cho
chính mình vì con trai, này hết thảy đều là đáng giá.
‘
Khi Mục Niệm tưởng mọi việc đã rồi thì Lạc Tề lại hung hăng nhìn một tên vệ sĩ bên cạnh, giọng nói bén nhọn
“Chặt đứt bàn tay cô ta cho tôi!”
Mục Niệm lo lắng lui lại, tại sao cô phải khổ như thế? Tại sao vậy? Tại sao ông trời không cứu cô?
“Chặt tay tôi có được hay không?” Thiên Tuyết tiến đến, che chắn giúp Mục
Niệm. Lúc nãy cô có hỏi thăm rồi, là do người phụ nữ lòe loẹt trước mắt
muốn dùng nước sôi lột da Lacy, cho nên nó mới tránh né. Đụng phải Mục
Niệm. Chỉ sơ ý vẩy chút nước lên giày của cô ta mà thôi!
“Cô? Gan lắm…ngay cả Y Đằng phu nhân đang xử lí chuyện cô cũng dám xen vào?” Lạc Tề hừ lạnh một tiếng, tự xưng mình là Y Đằng phu nhân.
“Không những xen vào chuyện của cô! Cái khác tôi cũng có thể làm đấy! Cho cô chặt tay, chỉ sợ là cô không dám mà thôi!”