Trùng Sinh Tiến Hành Quân Hôn

Chương 2: Chương 2




Nói đến nguồn gốc của hôn sự này, không thể không nhắc tới ông nội của Thẩm Ngôn.

Ông nội Thẩm và ông nội Mục là chiến hữu, quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, cùng nhau thi vào trường quân đội sau đó lại cùng làm bộ đội, hai người gắn liền như hình với bóng. Sau khi tốt nghiệp, cả hai người đều được thăng chức. Sau này lấy vợ rồi cùng ở trong quân doanh, 2 nhà trở thành hàng xóm, tình cảm ấy lại ngày càng tốt hơn.

Một năm sau, bà nội Thẩm mang thai, ông nội Thẩm với ông nội Mục hay nói đùa “ Nếu là con gái thì hai nhà chúng ta liền kết thành thông gia.” Ông nội Mục vốn lớn hơn ông nội Thẩm mấy tuổi, lúc đấy ba Mục đã năm tuổi.

Ông nội Mục vui vẻ, đầu gật như giã tỏi, ngay lập tức đồng ý luôn: “ Được, đợi về già chúng ta sẽ mua một ngôi nhà lớn sau đó mọi người cùng chuyển đến ở.”

Sau khi ba Thẩm sinh ra được một tháng, ông nội Mục cùng vợ tới tham gia tiệc đầy tháng. Hai người nhất thời cao hứng mà uống say, lại nhắc tới chuyện lần trước muốn kết thành thông gia, sắc mặt hai người trầm xuống, cảm thấy có chút tiếc nuối.

Cũng không biết là ai nói trước, bỗng nhiên nói một câu “ Không sao, chờ chúng ta có thêm con cái liền có thể kết thành thông gia.”

Chẳng qua cũng chỉ là một câu nói đùa, sau này mọi người cũng quên đi.

Nhưng vào năm 1979, chiến tranh Trung- Việt nổ ra, ông nội Thẩm và ông nội Mục đều phải ra chiến trường. Trong một lần chiến đấu, ông nội Mục không may bị đạn bắn trúng phổi, lúc được cứu trở về thì đã hấp hối rồi.

Ông nội Thẩm nắm lấy tay của chiến hữu, lúc này nhìn người đàn ông có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh cũng thấy thống khổ không nói nên lời.

Ông nội Mục bị thương nặng vẫn gắt gao cầm tay ông nội Thẩm, hơi thở mỏng manh, nói không thành câu: “Giúp tôi...... chăm...... sóc vợ..... cùng đứa nhỏ, còn có..... để cho...... cháu trai..... cháu gái......của chúng ta..... về sau kết........thành thông gia.”

Nói xong lời này, ông nội Mục liền ngã xuống một cách vẻ vang. Ông nội Thẩm khẩn trương túm lấy bàn tay đã sắp cứng ngắc liên tục gật đầu, miệng kiên định đồng ý “ Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị dâu và cháu trai, tương lai sẽ để cháu trai cháu gái của chúng ta kết hôn.”

Dưới sự giúp đỡ của ông nội Thẩm, nhà họ Mục cũng được hưởng một khoản trợ cấp dày. Bà nội Mục mang theo con trai trở về quê hương. Ông nội Thẩm nhớ rất kĩ lời dặn trước khi chết của chiến hữu, vào ngày lễ tết ông nội Thẩm vẫn luôn gửi một ít tiền cùng đồ này vật nọ cho nhà họ Mục. Chỉ là đối với chuyện kết thông gia từ đó đến giờ không có ai nhắc lại.

Mãi đến khi Thẩm Ngôn ra đời, ông nội Thẩm mới nghĩ lại di ngôn của chiến hữu, vì thế gọi một cuộc điện thoại, hỏi thử xem nhà họ Mục sinh cháu trai hay cháu gái, vừa nghe là cháu trai, ông nội Thẩm liền vui vẻ, không nói hai lời liền tự mình dàn xếp cuộc hôn nhân này.

Thành phố C bệnh viện tổng quân khu, bên trong phòng bệnh.

Trên mặt ông nội Thẩm lộ ra nét vui mừng, cười tươi, giọng nói khàn khàn: “ Đồng ý là tốt rồi, đồng ý là tốt rồi. Các con cũng không cần phải tổ chức tiệc rượu làm cái gì, trực tiếp đi lĩnh giấy chứng nhận là được rồi.” Lúc bấy giờ, quân nhân kết hôn chỉ cần đi lĩnh giấy chứng nhận, về phần tiệc rượu gì gì đó, đều là những người có tiền mới làm.

Ông nội Thẩm ngồi bên cạnh giường bệnh của Tân Hân, cầm lấy tay trái của cô cùng với tay phải của Mục Tử Dương chậm rãi đặt lên nhau, sau đó lòng bàn tay của hai người giống như có keo dán lại, bị dính chặt vào cùng một chỗ.

Đến giờ phút này trong đầu của cô vẫn là một mảng mơ hồ, cô không biết bản thân mình phải cư xử như thế nào, liền gật đầu đồng ý mối hôn sự kia.

Tối hôm đó, Thẩm Dực Phong một mình tìm đến Tân Hân nói chuyện.

Ông nói: “ Ngôn Ngôn, ba biết con hận ba, nhưng ông nội con bệnh rất nặng, cũng không biết được ngày nào đó sẽ ra đi, cuộc hôn nhân này là ông cùng với ông nội Mục trước khi chết định ra, đây cũng là nguyện vọng lớn nhất của ông. Ba hay đi công tác, khi ông nội con bị bệnh ba cũng chẳng qua thăm được mấy lần, ba sẽ không hại con đâu, cứ cho là ba cầu xin con đi được không?”

Nói đến thế này rồi, cô còn có thể cự tuyệt sao? Đặc biệt là chữ “ cầu” kia, bất đắc dĩ cỡ nào thì người cha mới phải hạ mình, khó khăn nói ra với đứa con gái bé nhỏ.

Cho nên.... ........ Cô đồng ý chuyện hôn sự này.... ..... Về tình có thể tha thứ đi, như vậy ai dám nói cô không có cá tính, không có lập trường, không có chủ kiến. Về lý lại được tiếng hiếu thuận. Cứ như thế Tân Hân tự an ủi mình

.

Lén lút thu hồi bàn tay trái đang bị Mục Tử Dương nắm lấy, cô xoay người chủ động ôm lấy cánh tay ông nội Thẩm, cười cười nói: “ Vậy nghe theo ông nội, chỉ cần lĩnh giấy chứng nhận.” Kỳ thật đối với việc kết hôn, một chút khái niệm cô cũng không có. Không phải chỉ là hai người ngủ cùng nhau trên một chiếc giường thôi sao?

Ông nội Thẩm tuỳ ý cho cháu gái ôm cánh tay, gương mặt tái nhợt lộ ra một chút vui mừng. Rốt cục thì cũng đồng ý rồi, hôm trước nghe nói cháu gái tự sát, trong lòng ông cũng không vui chút nào, người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, không phải ai cũng có thể chấp nhận, tốt quá, rốt cục thì cũng đồng ý rồi. Bằng không bảo ông phải làm như thế nào đi gặp chiến hữu đây.

“Vậy thì đính hôn trước, tiệc rượu thì chờ Ngôn Ngôn tốt nghiệp hãy làm.” Thẩm Dực Phong đột nhiên chen vào nói. Mặc dù hôn sự này ông không lay chuyển được ba, nhưng mà ông cũng là một người cha, ông cũng không muốn con gái của mình cứ như vậy mà kết hôn.

Mục Tử Dương gương mặt nghiêm túc trước sau không đổi, cơ bắp co chặt chưa hề thả lỏng, bình tĩnh phụ hoạ: “ Như vậy cũng tốt.”

Dù sao cũng là cháu gái của mình, ông nội Thẩm nhịn không được quay sang dặn dò Mục Tử Dương: “ Tử Dương, cậu sau này nhất định phải đối xử tốt với Ngôn Ngôn, vợ là để yêu thương, đừng đem nó trở thành lính của mình mà huấn luyện.” Ông là người từng trải, hiểu rất rõ cách thức chung sống của quân nhân, đặc biệt là cách đối xử với vợ mình.

Ông nội Thẩm là người rất có khí thế, đó là khí thể của người đã từng đi qua chiến trường, trải qua quá trình sinh li tử biệt. Nhưng ốm đau đã làm thân hình ông trở nên mảnh khảnh.

Mục Tử Dương đột nhiên dừng bước, chủ động cầm lấy tay của Tân Hân, nắm thật chặt như là đang cầm một thứ gì đó quý giá, quay đầu hướng ông nội Thẩm cam đoan: “ Lão thủ trưởng, cháu cả đời sẽ đối tốt với Thẩm Ngôn.” Trong giọng nói lộ ra một tia kiên định.

Mục Tử Dương kéo tay Tân Hân ra khỏi bệnh viện, cũng không biết là đi đâu, cứ như vậy một mạch kéo Tân Hân đi đến đường cái.

Lúc này trên đường, người đi đường cũng không nhiều lắm, nhưng mà xe thì rất nhiều, Tân Hân nhíu mày, cô đặc biệt không thích nhất chính là đi nhanh, mà Mục Tử Dương còn đi nhanh như vậy, loại cảm giác này thật sự là rất khó chịu.

“ Khi nào anh có thể buông tay?” Tân Hân lấy hết can đảm đưa ra ý kiến, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mục Tử Dương.

Mục Tử Dương dừng bước, quay đầu nhìn Tân Hân, mặt vẫn bình tĩnh như hồ nước yên lặng, giọng nói đạm bạc: “ Làm sao vậy?”

Tân Hân giật mình, trong phút chốc trở nên căng thẳng, nghĩ thầm, người này đúng là quá nghiêm túc. Lập tức khuôn mặt khẩn trương được thay bằng khuôn mặt tươi cười, khẩu thị tâm phi nói: “ Không, chính là cảm thấy bộ dạng này của anh rất tuấn tú.”

Trên mặt Mục Tử Dương không khỏi có một tầng đỏ ửng, dĩ nhiên, khó có thể nhận ra. Hoảng hốt nói: “ Muộn như vậy rồi chắc em cũng đã đói bụng, anh dẫn em đi ăn cơm.”

Đi vào tiệm Tụ Phúc, ở đó cũng đã lên đèn rồi.

Người phục vụ mang thực đơn đến, thấy trước mặt là người đàn ông đẹp trai, khí chất nên ngây người một lúc, thật lâu sau đó mới kịp phản ứng, đưa thực đơn qua.

Gọi đồ xong, tình cảnh trở nên xấu hổ, mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không biết phải nói gì.

Mục Tử Dương cảm thấy có phần hơi lúng túng, muốn tìm cái gì để nói, nhưng mà không nói thành lời, từ đầu tới cuối đều không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đột nhiên nghĩ lại vừa rồi ở trên đường Thẩm Ngôn không cho hắn dắt tay, một loạt câu hỏi hiện lên trong lòng, dứt khoát nói ra một câu: “ Em không muốn cùng anh kết hôn à?” giọng nói mang theo vẻ nghi ngờ.

Tân Hân đang uống trà còn chưa kịp nuốt xuống, đột nhiên nghe hắn hỏi như vậy, trà vọt vào khí quản, nghẹn, vỗ vỗ ngực để không khí đi xuống. “ Anh....anh ..... anh nghĩ nhiều rồi.” Cô cố gắng nói ra vài lời, khuôn mặt tươi cười bởi vì ho kịch liệt mà nổi lên một tầng đỏ ửng.

Mục Tử Dương nhìn vẻ mặt thống khổ của Tân Hân, trong lòng mềm nhũn, nói: “ Em uống chậm thôi, không có ai tranh uống với em đâu.”

Tân Hân trừng mắt tức giận liếc Mục Tử Dương, cái gì, có người nào hỏi như vậy không? Cô như vậy còn không phải là do hắn hại.

Mục Tử Dương không có chút phát hiện mình đã làm sai, không chú ý đến Tân Hân đang tức giận, bưng trà lên uống từng ngụm từng ngụm, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.

Tân Hân xoắn ngón tay, trên mặt tỏ vẻ vội vàng, “ Em muốn đi học đại học, anh không có ý kiến gì chứ?” Mấy ngày qua cô đã biết thêm một số thông tin về Thẩm Ngôn. Có vẻ như cô nàng này vừa hoàn thành xong cuộc thi vào đại học, nhưng mà chưa có kết quả, cũng không biết thi như thế nào nữa.

Mục Tử Dương cúi đầu nhìn cô, vẫn như trước mặt không gợn sóng: “ Anh không có ý kiến, tốt nhất là đến trường quân đội, như vậy anh có thể chăm sóc em.”

“ Ha ha.... .......” Tân Hân bắt đầu cười ngây ngô, đùa giỡn: “ Về việc này, cụ thể học ở đâu cũng phải biết điểm nữa chứ, nói không chừng điểm của em còn không đủ đâu.” Trường quân đội, không hề nghĩ qua, vào hội SHI, nghe nói rất nghiêm khắc.

“ Không có việc gì, đến lúc đó anh thông báo với nhà trường trước là được.” Mục Tử Dương không nóng không lạnh nói một câu.

Tân Hân không nhịn được cả người run lên, xem ra người này có lai lịch không nhỏ. Một câu có thể vào trường quân đội, tương lai của cô.... ...... ....

Tóm lại, tiền đồ rộng mở rồi. Cô có thể đoán được bản thân đã bị Mục Tử Dương mua chuộc rồi.

Bữa cơm tối đó hai người cũng tự nhiên hơn rất nhiều.

Trên đường trở về, tâm tình của Tân Hân rất tốt. Đi trên đường, cả người như muốn bay lên giống như chú chim vừa bay, vừa hót.

Cô vốn là có chút sợ hãi khi vào trường quân đội, tưởng rằng trường quân đội chỉ có về phương diện quân sự chuyên nghiệp, nhưng mà lúc nói chuyện mới biết rằng, hoá ra trường quân đội cũng có ngành quân y, xem thế này thì cô chắc chắn đồng ý rồi. Đời trước cô bị bệnh mà chết, mà còn là vào lúc trường đại học thông báo mới phát hiện mình bị bệnh, lúc đó thuốc và châm cứu cũng vô ích rồi.

Đời trước tâm nguyện lớn nhất của cô là học lên đại học, bây giờ có khả năng được học, cô rất vui không có chuyện mất hứng.

Mục Tử Dương đi phía sau Tân Hân, nhìn bóng lưng cô gái đang vui vẻ kia, cho rằng xem ra cô cũng không có bài xích người chồng chưa cưới là hắn cho lắm.

Vui vẻ đến thế sao?

Thật sự là một đứa bé....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.