Về vấn đề này, có phần nằm ngoài dự tính của Tân Hân. Xem ra thành tích của Thẩm Ngôn cũng không tệ.
Sáu giờ tối là có điểm, lúc năm giờ rưỡi cả nhà liền ngồi cùng một chỗ bắt đầu chờ đợi.
Mặc dù không phải mình thi, nhưng Tân Hân vẫn có chút căng thẳng. Đời trước cô là học sinh xuất sắc, mỗi lần tham gia cuộc thi không đứng nhất thì cũng đứng thứ hai.
Nhìn thấy Tân Hân như vậy, Mục Tử Dương ngồi bên cạnh từ từ chuyển đến ngồi bên cạnh Tân Hân. Bàn tay to mạnh mẽ nắm lấy bàn tay nhỏ của Tân Hân, an ủi nói: “ Đừng căng thẳng,bao nhiêu điểm cũng không sao.”
Tân Hân bị động tác của hắn làm cho sợ hãi, lập tức liền có phản ứng, khoé miệng kéo căng, ngẩng đầu nhìn về phía vẻ mặt thân thiết của Mục Tử Dương, khẽ lắc đầu: “ Em không có căng thẳng.”
Vợ chồng Thẩm gia ngồi đối diện nhìn thấy hai người ngồi cạnh nhau hoà thuận, khoé miệng không khỏi lộ ra một chút ý cười. Cho rằng, con gái cũng không phải là không thích Mục Tử Dương.
Điểm số được gửi qua tin nhắn, vừa nhìn thấy con số 595 trên màn hình điện thoại, Tân Hân bị doạ cho thất thần. Không nghĩ tới thiên kim tiểu thư này điểm số cũng không tệ.
Mấy ngày qua cô đối với bối cảnh gia đình của thân thể này có thêm một chút hiểu biết.
Ông nội Thẩm nằm trong viện là một vị lão tướng quân đã về hưu. Ba và mẹ của cô hiện tại, cũng chính là vợ chông Thẩm gia, đều làm phiên dịch ở bộ ngoại giao. Mà Mục Tử Dương nghe nói là làm đội trưởng ở quân khu, quân hàm trung tá.
Thẩm Dực Phong thấy con gái nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, mặt không biến sắc, liền nghĩ ngay là điểm rất thấp. Trong lòng không khỏi lo lắng cho con gái, khẩn trương an ủi nói: “ Đừng suy nghĩ nhiều quá, không sao hết.”
Lưu Ngọc Phân bên cạnh cũng chạy đến phụ hoạ:” Ba con nói rất đúng, không sao hết, cùng lắm thì học lại một năm nữa.”
Tân Hân còn đang tập trung đem điểm số của Thẩm Ngôn cùng với điểm số của mình khi trước ra so sánh, một chút cũng không nhận ra có người bên cạnh đang an ủi mình, ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình di động.
Không phải đã nói điểm không quan trọng sao? Lúc này Mục Tử Dương không chịu nổi Tân Hân quá mức im lặng, cánh tay duỗi dài ra, đoạt lấy di dộng trên tay cô, cúi đầu nhìn vào. Khoé mắt giật giật, một mảng hắc tuyết trên trán.
Cô gái này nhất định là cố ý.
595 điểm, cơ bản đều vừa qua, còn ở đó mà bày ra vẻ mặt thống khổ, thật là muốn đánh cô ta vài cái. Thành tích như thế này, chỉ cần kiểm tra sức khoẻ được thông qua, có thể trực tiếp trúng tuyển.
“ Em điền đại học X đi, gần quân khu của anh, vừa vặn có thể chăm sóc em.” Mục Tử Dương lại bắt đầu chủ nghĩa bá đạo, trực tiếp quyết định.
Ba Thẩm vừa nghe tên trường học, trong lòng chợt căng thẳng, trường học kia.....lấy điểm rất cao, “ Đi vào trong đó học, hay là cậu vào trường hỏi trước, bằng không nếu không vào được.....”
“ Không cần, cô ấy được 595, vượt qua rồi,” Mục Tử Dương kiên định bác bỏ. Hắn là người đàn ông có ý chí rất cao. Tất cả thành tựu của hắn đều là do từng ngày, từng ngày nỗ lực, không thích loại phương thức đi bằng cửa sau.
Ba Thẩm yên lặng vài giây, khuôn mặt giãn ra. Nét mặt lộ ra ý cười tự hào, nhưng mà ngoài miệng lại tỏ ra khiêm tốn nói: “ Không tồi, lần này phát huy cũng được.”
Mẹ Thẩm không để ý đến việc ông nói năng mất tự nhiên, không e dè khích lệ, “ Ngôn Ngôn rất thông minh, mẹ biết con nhất định sẽ đỗ.”
Tân Hân toát mồ hôi, cảm thấy hai người họ hình như đã quên mất chính mình vừa nói những gì.
Buổi tối, Tân Hân ở trong nhà tìm cái gì đó của Thẩm Ngôn, là quyển nhật kí, cô muốn biết mọi thứ về Thẩm Ngôn.
Ngày hôm sau, Mục Tử Dương lái xe đến đón Tân Hân đi điền nguyện vọng, Tân Hân nhìn nhìn giấy thông báo để tìm địa chỉ trường học của Thẩm Ngôn đi báo danh . Các thầy cô ở đây cô đều không biết, cho nên bất chấp tất cả, cả quãng đường đi cô gặp người nào cũng đều nhẹ nhàng nói một câu “chào thầy cô ạ”
Mục Tử Dương cảm thấy cô gái này đúng là lễ phép. Còn Tân Hân thì trong lòng không khỏi oán hận, thầy cô ở trường này đúng là quá nhiều.
Thi vào trường đại học có thể điền năm nguyện vọng, ngày hôm qua mọi người trong gia đình đều đưa ra kết quả của cuộc thảo luận, toàn bộ cô đều điền “ Trường quân đội”, giáo viên chủ nhiệm lớp xem xong trong lòng liền hoảng hốt và căng thẳng. Tuy điểm của Thẩm Ngôn rất cao, nhưng cũng không thể so với trường quân đội, không phải cứ thành tích cao là có thể vào, sức khoẻ cùng tố chất cũng rất quan trọng, ngộ nhỡ sức khoẻ không được tốt, như vậy thì không phải là vô ích rồi sao.
Nhưng mà nếu trúng tuyển, thì chẳng phải mình cũng được rất nhiều tiền thưởng sao?
Thầy giáo hai tay đặt sau lưng, ngón tay thỉnh thoảng lật đi lật lại tờ hướng dẫn điền nguyện vọng vào trường đại học, không nhanh không chậm nói: “ Điền một trường quá là mạo hiểm, trường học này cũng tốt còn có......”
“ Không cần” thầy giáo còn chưa nói xong, Mục Tử Dương bên cạnh đã lên tiếng phản bác, giọng nói to, liền vang ra toàn bộ phòng máy.
Ngay lập tức những ánh mắt tò mò nhìn qua, Mục Tử Dương làm như không có việc gì, tiếp tục cùng Thẩm Ngôn kiểm tra thông tin. Thầy giáo nhất thời có phần không chịu được, khoé miệng không ngừng co rút, còn muốn nói thêm, nhưng nhìn mặt Mục Tử Dương nghiêm túc, nhất thời không nói được gì, tức giận quay đi.
Trên đường trở về, Tân Hân nhịn không được bật cười, đi với tốc độ ngày càng chậm, cách Mục Tử Dương một đoạn dài.
Mục Tử Dương dừng lại đợi cô rất nhiều lần, nhưng mà cô đi tới đi lui liền rớt lại đằng sau hắn.
“ Đang đi bộ trên đường, em cười cái gì?” Kỳ thật, hắn đã sớm muốn hỏi cô đang cười cái gì, nhưng lại cảm thấy hỏi về vấn đề này rất kì quái liền ngậm miệng, nhưng ai biết cô gái này như vậy mà vẫn có thể cười, từ khi ra khỏi phòng máy, đã đi được hơn mười phút, mà còn chưa dừng lại.
“ Anh không nhìn thấy biểu cảm trên mặt của thầy giáo sao? Khoé miệng run rẩy, khuôn mặt béo phì run run giống như bị rút gân, bộ dạng rất giống với chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, rất giống con heo nha. Đặc biệt cái kiểu muốn nói lại thôi của thầy, anh không cảm thấy buồn cười sao?”
Mục Tử Dương không nói gì, lại phát hiện cô gái này có một đặc điểm---- ----- trí tưởng tượng rất phong phú.
Heo tham ăn, hình như hắn chỉ nghe qua là mèo tham ăn thôi.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Thời tiết tháng bảy cực kỳ nóng, chỗ nào cũng tản ra khí nóng, người hít thở không thông. Kỳ nghỉ của Mục Tử Dương không còn nhiều, vốn định trong khoảng thời gian này đưa Thẩm Ngôn đi ra ngoài chơi, nhưng không biết làm sao thời tiết quá nóng, Thẩm Ngôn sống chết cũng không chịu ra ngoài. Cuối cùng Mục Tử Dương đành phải đến nhà họ Thẩm.
Hoặc là cùng ăn cơm, nếu không thì sẽ cùng Thẩm Ngôn xem ti vi. Trong một ngày cũng không biết nói được bao nhiêu câu.
Buổi tối hôm nay Mục Tử Dương ở lại nhà họ Thẩm ăn cơm.
Sau khi ăn xong, hắn buông đũa, nghiêm túc nói: “ Ngày mai cháu trở về quân đội, sau đó cháu sẽ lập tức đánh báo cáo.” Trong lúc đó anh đột nhiên đề cập đến, như vậy cuối năm mới sẽ có thể đính hôn.
Ba Thẩm gật đầu phụ hoạ: “ Đúng vậy, chờ đến khi hết năm mới thì hai đứa đính hôn.”
“ Bên trên đã có lệnh xuống, cô và chú tháng chín sẽ qua Anh. Về sau Ngôn Ngôn giao cho cậu vậy.” Nói tới đây Lưu Ngọc Phân vẫn là không đành lòng. Vợ chồng bà đi công tác quá bận, rất ít khi ở nhà chơi cùng con gái, vất vả lắm mới được về nhà mấy tháng, lại phải đi.
Ngày đó con gái và chồng bà cãi nhau, tính nó ngang ngược đã quen, đối với việc chồng bà tự ý quyết định chuyện định hôn nhân của nó, không khỏi tức giận mà lên tiếng phản đối: “ Các người cho tới bây giờ đều không quản con, dựa vào cái gì mà tự ý quyết định chuyện hôn nhân của con.”
Chồng bà trong lòng nhớ đến bố chồng bị bệnh nặng, về việc con gái phản kháng, tức giận không chịu nổi, liền cho nó một cái tát.
Con gái ôm mặt, ánh mắt kiên quyết nhìn qua bọn họ, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Sau này.... ... các người...... nhất định.... ... sẽ phải.... .....hối......hận.... ...”
Nói xong Thẩm Ngôn chạy nhanh về phòng ngủ của mình, đóng cửa phòng một cái thật mạnh.
Đến giờ ăn cơm tối, phòng con gái không có một chút âm thanh nào. Lưu Ngọc Phân gõ cửa phòng cô thật lâu nhưng không có chút đáp lại, chồng bà bên cạnh thở dài nói: “ Tuổi còn nhỏ mà chiều như vậy, tương lai sẽ hỏng mất thôi.” Sau đó quay đi.
Đến khi họ hiểu được câu nói kia của con gái “ Các người sau này sẽ phải hối hận” là có ý gì, không khỏi khiếp đảm. Bàn tay con gái lộ ra khỏi chăn, một lọ thuốc nằm ngay bên cạnh. Hai người khiếp sợ nghẹn họng nhìn chằm chằm. Cho tới lúc này họ vẫn chưa nghĩ ra tại sao con gái còn nhỏ tuổi mà đã có một lọ thuốc ngủ. Đến lúc bà vô tình nhìn thấy cuốn nhật kí của cô thì mới biết được, con gái tuổi còn nhỏ thế mà đã mắc bệnh trầm cảm.
Mấy ngày nay bà cảm thấy con gái dường như thay đổi thành một người khác vậy, nhu thuận, nghe lời. Lưu Ngọc Phân một mặt cảm thấy vui mừng, mặt khác lại cảm thấy lo lắng. Cũng không biết có phải không nhưng con gái tuy ngoài mặt thì đồng ý chuyện hôn sự nhưng trong lòng thì trái lại, mấy hôm nay cô đối với Mục Tử Dương vẫn có thái độ xa cách, cũng không biết đây là tốt hay xấu nữa.
Nhưng mà Mục Tử Dương đúng là để ý đến con gái mình, mỗi ngày đều qua nhà chăm sóc Thẩm Ngôn. Cho dù con gái không cùng cậu ta nói chuyện nhưng mà cậu ta vẫn một mực đứng bên cạnh.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Ngày Mục Tử Dương đi, bỗng nhiên thời tiết chuyển trời, gió nhè nhẹ.
Nhà ga, Tân Hân và Mục Tử Dương ngồi đối diện nhau trong phòng chờ VIP.
“ Trước khi khai giảng em tới trước mấy ngày đi, đến lúc đấy anh đưa em đi dạo để biết cảnh vật xung quanh.” Mục Tử Dương thân thiết dặn dò.
“ Vâng...” hai tay của Tân Hân đặt ngay ngắn ở trên đùi, bộ dạng rất giống thục nữ, sau đó tiếp tục im lặng.
Mục Tử Dương trong lòng không khỏi không lắng, hắn cho rằng bản thân đã là người cực kỳ ít nói, không ngờ cô gái này còn nói ít hơn hắn.
Lo lắng một lúc, hắn đứng ngồi không yên, “ Em có muốn nói gì với anh không?” Được rồi, hắn thừa nhận là mình có chút gì đó mong chờ, hy vọng trước khi mình đi Thẩm Ngôn có thể nói cái gì đó với mình, cho dù chỉ là một câu đơn giản trên đường cẩn thận cũng tốt.
Thẩm Ngôn thành thật lắc đầu: “Không có.”
Mục Tử Dương có phần hơi bi thương. Đột nhiên truyền đến giọng nói mượt mà của người hướng dẫn: “ Nhân viên trong phòng chờ xin chú ý tàu đi thành phố C hướng Y tên T3310 đã vào trạm, mời nhân viên làm tốt công tác chuẩn bị từ xa.”
Mục Tử Dương nhấc hành lí đi nhanh về hướng sân ga, Tân Hân đứng ở đằng sau nhìn bóng lưng Mục Tử Dương từ xa, mãi đến khi không nhìn thấy nữa mới bắt đầu rời đi.
Sau cùng, cô lại cảm thấy mình hình như chưa nói gì, vội vàng lấy điện thoại di động ở trong túi nhắn tin cho anh
“ Thuận buồm xuôi gió”
Bốn chữ ngắn ngủi, nhưng mà Mục Tử Dương lại cảm thấy vui sướng. Trong lòng giống như được sưởi nắng vào mùa đông lạnh giá.