Trùng Sinh Tiến Hành Quân Hôn

Chương 6: Chương 6




Tháng tám tiết trời nắng nóng, hơi nóng tràn ngập không khí, không một chút quan tâm đến hơn một nghìn sinh viên mới đang đứng trên sân thể dục.

Quân hàm màu đỏ trên bộ quân phục màu xanh hiện ra càng chói mắt. Trên bục, đồng chí hiệu trưởng hai tay đặt sau lưng, ánh mắt sắc bén nhìn qua sân thể dục, giọng nói vang lên đầy mạnh mẽ, “ Nghỉ, nghiêm, nghỉ.” Các học sinh lập tức nghe đồng chí hiệu trưởng hô.

Sau đó, đồng chí hiệu trưởng tiếp tục lên tiếng: “ Các em học sinh, hoan nghênh các em tới trường đại học X. Từ hôm nay trở đi, các em đã chính thức trở thành một học sinh của trường đại học X, trở thành một quân nhân của Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, các em có nhiệm vụ và trách nhiệm bảo vệ tổ quốc.... ...... ...... ........”

Hiệu trưởng nói chuyện liên tục, từ chiến tranh kháng chiến chống Nhật đến bốn năm quốc gia nội chiến,... ...... ...... ...... .......

Sau đó các lãnh đạo trường lên phát biểu, thoáng cái đã vài tiếng đồng hồ trôi qua, cứ như thế không có ai hô nghiêm, chứ đừng nói là giải tán. Mặt trời nóng rát trên đỉnh đầu, hai chân đau nhức đến vô cảm. Thẩm Ngôn cảm thấy chỉ cần một giây nữa thôi, cô sẽ vinh quang mà hy sinh mất. Tuy rằng trước đó đã nghĩ tới học trường quân đội rất gian khổ.....

Thẩm Ngôn trong lòng đem tổ tông mười tám đời của Mục Tử Dương ra ân cần hỏi thăm, nếu Mục Tử Dương không tự ý quyết định giúp cô, thì cô cũng sẽ không đến trường đại học X này chịu tội.

Khi đã giải tán, phải lập tức đến sân huấn luyện để bắt đầu huấn luyện quân sự.

Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, nhiệm vụ quan trọng nhất là tư thế đứng trong quân đội.

“ Chú ý, hai chân đứng thẳng, tách ra 60 độ, hai tay cụp xuống dán chặt.”

Huấn luyện viên của các cô tên là Thiệu Tuấn, là chỉ huy hệ năm 3 trong trường. Dáng người cao, có lẽ là khoảng 1m80, làn da có phần đen, không thích nói nhiều, chỉ giới thiệu vài lời đơn giản chứ không nói thêm một câu nào.

Thẩm Ngôn cảm thấy chính mình bây giờ muốn đi tìm đồng chí Diêm Vương rồi. Bất luận trước khi trùng sinh là Tân Hân hay hiện tại là Thẩm Ngôn, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng trải qua khó khăn. Một giờ đứng quân tư ( tư thế đứng trong quân đội) cơ thể cô cũng đã lung lay sắp đổ rồi. Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng khi bị phơi ngoài nắng, mồ hôi theo đôi má chảy xuống, phía sau lưng đã ướt đẫm một mảng.

Trịnh Ninh ở hàng vẫn duy trì tư thế ban đầu.

“ Cậu làm thế nào một chút mệt cũng không có ? Mau nói cho tớ bí quyết đi.” Thẩm Ngôn nhỏ giọng nói với Trịnh Ninh đang đứng ở hàng phía trước cô. Cô cảm thấy mình ngay lập tức rất muốn chết đi, như vậy thì sẽ không đau khổ nữa.

“ Là thói quen rồi.” Trịnh Ninh bình tĩnh trả lời. Trước kia vào thời điểm huấn luyện thể dục, cường độ huấn luyện còn nhiều hơn so với cái này, cho nên huấn luyện đối với cô mà nói một chút áp lực cũng không có.

Thẩm Ngôn nhất thời bị đả kích, chân mềm nhũn,ngã lăn ra đất.

Tằng Tĩnh Ngữ thấy thế cơ thể lập tức linh động, kêu to: “ Báo cáo huấn luyện viên, có người té xỉu, tôi xin phép đưa cô ấy đi phòng y tế.” Thực ra là cô đang muốn lười biếng.

Huấn luyện viên nghe vậy đi về hướng này, ở trước mặt Tằng Tĩnh Ngữ đứng nghiêm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, lớn tiếng trách móc nói: “ Không cho phép.” Sau đó đi đến bên Thẩm Ngôn.

Tằng Tĩnh Ngữ không nói được gì, lớn đến như vậy rồi đây lần đầu tiên cô bị người khác từ chối thẳng thừng như vậy, một chút mặt mũi cũng không cho. Cô hướng ánh mắt gắt gao trừng Thiệu Tuấn, hận không thể dùng ánh mắt này đào một cái hố ở trên lưng anh ta.

Nói đến bên Thẩm Ngôn, kỳ thật cô cũng không có té xỉu, chẳng qua là hai chân nhũn ra, đứng không vững mà thôi.

“Đứng dậy.” Thiệu Tuấn hai tay đặt sau lưng, lớn tiếng nói, “ Chẳng lẽ còn muốn tôi đỡ dậy.”

Thẩm Ngôn hai tay chống xuống đất, vừa chuẩn bị đứng lên lại bị Thiệu Tuấn quát, doạ cô lại ngồi lại trên mặt đất. Bên phải Tằng Tĩnh Ngữ hơi cúi đầu, dùng sức nháy mắt ra hiệu với Thẩm Ngôn, hy vọng cô lập tức nhắm hai mặt lại, giả bộ té xỉu, như vậy các cô có thể lười biếng rồi.

Nhưng ai ngờ rằng Thẩm Ngôn cô gái này quá mức thành thực, đối với ám hiệu của Tằng Tĩnh Ngữ chỉ vờ như không nhìn thấy, hàm răng gắt gao cắn môi dưới, hai tay chống xuống đất đứng lên, khi đứng dậy có chút choáng váng, sau đó vẫn là kéo tay Tằng Tĩnh Ngữ mới đứng thẳng lên được.

Thiệu Tuấn nhìn Thẩm Ngôn động tác lung lay, không có nói thêm gì nữa, bộ dáng lạnh lùng trước sau như một, nhìn không ra một chút biểu cảm. Thẩm Ngôn nghĩ lại mà có chút sợ, khẩn trương sống lưng thẳng tắp tiếp tục đứng quân tư.

Tằng Tĩnh Ngữ trong lòng buồn bực, như thế nào lại không nhìn ra được? Rõ ràng là có thể lười biếng lại vẫn chịu đựng khổ sở đứng ở đây. Quả nhiên, những người tới trường quân đội đều là người đầu óc có vấn đề. Đương nhiên, “ những người” là trừ cô ra, bởi vì cô là bị ép.

Một ngày đứng quân tư, bốn người đã hoàn toàn mệt mỏi nằm sấp xuống. Buổi tối trở lại kí túc xá, cái gì cũng không làm mà trực tiếp lên giường đi ngủ.

Rửa mặt, súc miệng, quả nhiên là mây bay mà.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........

Ngày hôm sau, Thẩm Ngôn cảm thấy cái chân này không phải là của mình rồi. Đặc biệt là khi lên tầng, bắp chân truyền đến từng đợt đau đớn. Quả thực là đau đến không thể tả.

Nhưng ai ngờ, huấn luyện viên không có chút áy náy nào cả, ngược lại đứng ở trong hàng ngũ nói năng đầy hùng hồn: “ Hiện tại các em là học sinh mới, cho nên cường độ huấn luyện còn thấp, huấn luyện chỉ nhiều chứ không ít.” Điều này làm cho Thẩm Ngôn đang buồn ngủ lập tức muốn đi tìm Diêm Vương.

Rất không dễ dàng chịu đựng đến giờ nghỉ trưa, Thẩm Ngôn đã rất mệt, để cho Trịnh Ninh lấy cơm cho cô, còn mình thì trực tiếp trở về kí túc xá, nắm chặt từng phút từng giây để ngủ.

Khi vừa tỉnh ngủ đã đến thời gian tập hợp rồi. Lúc ấy cô bỗng cảm thấy khó chịu ở mông, hốt hoảng tưởng rằng bị muỗi đốt, trực tiếp đập một phát vào mông, kết quả nghe giọng Tằng Tĩnh Ngữ gào to. “ Tớ tốt bụng gọi cậu rời giường nhưng cậu lại đánh tớ, thiên lý ở đâu aaaaaaaaa.” Sau cùng cái chữ a dư âm không dứt, vang thật lâu trong phòng 408 của kí túc xá.

Vội vàng chạy đến sân huấn luyện, khi đó mọi người toàn bộ đã đứng vững, hôm nay vẫn là đứng quân tu. “ Hiệu trưởng nói đứng quân tư là điều cơ bản của một quân nhân.” Huấn luyện viên kiên quyết quán triệt phương châm của hiệu trưởng, từ một giờ đứng quân tư liền kéo dài thành hai giờ.

Tất cả quá trình Thẩm Ngôn đều đã rơi vào trạng thái mơ hồ, cũng không biết nguyên nhân là gì, cô cảm thấy hoảng hốt, dần dần cả người càng ngày càng không chịu nổi, chân cũng không có lực đứng. Sau đó hai mắt nhắm lại, trực tiếp ngất đi.

Phòng y tế nhỏ hẹp trật kín hết người. Ngồi nắm, dựa vào ghế, nơi nơi đều có.

Bác sĩ mặc áo khoác màu trắng ngồi nghiêm túc, ngón tay dứt khoát đặt lên cổ tay của học sinh mới để khám bệnh, thường thường còn có thêm người tiến vào.

Nam sinh đều là hai người dìu vào, mà nữ sinh thì là cõng vào. Đương nhiên, cũng không thiếu những ngoại lệ, ví dụ như Thẩm Ngôn---- --------- cô là được ôm kiểu công chúa mà vào.

Lúc ấy Mạc Nham đúng lúc đi ngang qua sân huấn luyện, nhìn thấy trong đội giống như đang xảy ra tranh chấp, khẩn trương chạy tới nhìn xem tình hình thế nào.

Hôm qua Tằng Tĩnh Ngữ đã có một bụng bực bội đối với Thiệu Tuấn, tuy nhiên Thẩm Ngôn không có ngất đi, khó có thể nói. Nhưng mà lần này Thẩm Ngôn thực sự cả hai mắt nhắm lại hôn mê, còn không cho cô đưa vào bệnh viện, cô cho rằng Thiệu Tuấn cố ý đối đầu với cô.

“ Bạn tôi té xỉu, anh dựa vào cái gì mà không cho tôi đưa cô ấy đi phòng y tế.” Tằng Tĩnh Ngữ bước ra khỏi đội hình, nói với Thiệu Tuấn. Trợn mắt nhìn Thiệu Tuấn, sau đó trực tiếp ngồi xuống ôm lấy Thẩm Ngôn đang nằm ngất trên đất định thẳng hướng phòng y tế mà đến.

Trường học đã sớm sắp xếp người phụ trách đưa học sinh té xỉu đi phòng y tế, cho nên Thiệu Tuấn đối với hành động của Tằng Tĩnh Ngữ lên án gay gắt. Trực tiếp đứng trước mặt Tằng Tĩnh Ngữ, ra lệnh: “ Buông tay, trở về đội hình.”Lời nói trước sau sắc bén, ngắn gọn.

Tằng Tĩnh Ngữ bùng phát, NND, bố cô là quân trưởng, còn sợ anh một người huấn luyện viên nho nhỏ sao. Cô coi lời Thuộc Tuấn nói như gió thoảng bên tai. Trực tiếp đem Thẩm Ngôn kéo đi.

Bối cảnh của Tằng Tĩnh Ngữ anh cũng biết qua một chút, là con gái của quân trưởng tập đoàn C. Lúc tiếp nhận huấn luyện anh cũng không quá coi trọng, nhưng nhìn hiện tại mà xem, không phải anh không đem người khác vào mắt, hoàn toàn là Tằng Tĩnh Ngữ không đem anh vào mắt.

Thiệu Tuấn có chút tức giận, tuy nhiên anh không có bối cảnh lớn mạnh, nhưng mà cũng thể để Tằng Tĩnh Ngữ tuỳ ý muốn làm gì thì làm, như vậy sau đó anh sẽ không có uy tín trước mặt các học sinh mới. Chỉ thấy anh bước xuống một bước, trực tiếp chắn đường Tằng Tĩnh Ngữ. Lúc này, người phụ trách đưa người bệnh đi phòng y tế đã đến.

Mà đúng lúc Mạc Nham đi ngang qua, vốn mấy ngày nay anh vẫn hay nhớ tới Thẩm Ngôn với khuôn mặt tinh tế, lần này gặp lại, cô gái hồn nhiên mơ mộng giờ phút này lại không nhúc nhích tựa vào người khác. Hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Mạc Nham chỉ cảm thấy ngực đột nhiên truyền đến cảm giác đau, giống như bị ai đó hung hăng nhéo một cái. Chẳng quan tâm người khác đang tranh cãi, tiến lên một bước, cúi người trực tiếp bế Thẩm Ngôn lên, chạy như điên đến phòng y tế. Để lại một đám người đằng sau mắt to trừng mắt nhỏ.

Sau đó vẫn còn không quên nhắc nhở Thiệu Tuấn một câu: “ Tiếp tục huấn luyện.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.